Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1470: Lữ huynh nhân nghĩa, bằng hữu này ta phải kết giao

Chương 1470: Lữ huynh nhân nghĩa, bằng hữu này ta phải kết giaoChương 1470: Lữ huynh nhân nghĩa, bằng hữu này ta phải kết giao
"Vì sao ta gọi ngươi là đại ca, trong lòng còn không rõ sao?" Giản Bắc nói, trong lòng ngươi không có thước đo à?
Cảnh Mông cắn răng, lần này nói với Lữ Thiếu Khanh: "Lữ huynh, ngươi nói cái giá đi."
"Mọi người không đánh không quen biết, không cần khiến cả hai khó coi quá."
Nội dung trong Lưu Ảnh thạch không thể lọt ra ngoài, nếu không Trâu Cương chắc chắn sẽ thành tiêu đề, trở thành trò cười.
Lần này Cảnh Mông hẳn ta mời Trâu Cương tới tụ hội, xảy ra chuyện, hắn †a cũng không thoát khỏi trách nhiệm. Chuyện này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến hắn ta.
Lữ Thiếu Khanh đung đưa Lưu Ảnh thạch trong tay, đưa quyền chủ động ra giá cho Cảnh Mông, nói với Cảnh Mông: "Ngươi cảm thấy bao nhiêu thì phù hợp?”
"Dù sao truyền ra ngoài, mặt mũi ngươi cũng khó coi, nói không chừng ngươi còn bị hắn oán trách nữa đấy."
Đây chính là điều Cảnh Mông lo lắng, nhưng Cảnh Mông dù sao cũng là tộc nhân chi nhánh, có thể đi đến được bước này, phần nhiều đều dựa vào bản thân.
Cho nên, so với đệ tử ngũ gia tam phái, hắn ta giống một tên nghèo rớt mồng tơi vậy.
Cảnh Mông dựng thẳng một ngón tay lên, nghiến răng, trên mặt lộ vẻ đau đướn: "Một trăm vạn viên linh thạch!" Hắn ta không giàu có, của cải của nhà hắn ta không nhiều.
Lữ Thiếu Khanh xoa cằm, hỏi Cảnh Mông nói: "Giá trị của ngươi bây giờ vẫn chưa đủ để cho ta một lệnh bài Thệ Ước của Cảnh gia đúng không?"
"Râm!"
Đầu Giản Bắc đập thẳng xuống bàn, cạn lời rất lâu.
Cảnh Mông ngớ ra, cuối cùng cười khổ nói: "Hiện tại trong tộc còn có một nửa số người ủng hộ ta đại diện cho Cảnh gia, không muốn chỉ thứ như ta trở thành cờ xí của Cảnh gia."
Nếu hắn ta đủ giá trị, hắn ta không cần phải ở đây quảng giao bằng hữu.
Bị người ta gọi là chó liếm chân.
Giản Bắc ngẩng đầu lên, gào thét: "Đại ca, ngươi cho rằng lệnh bài Thệ Ước là cái gì?"
"Là cúc dại ven đường, huynh muốn là có thể hái à?"
Lữ Thiếu Khanh cũng biết Cảnh Mông hiện tại không cách nào đưa ra một lệnh bài Thệ Ước của Cảnh gia.
Hắn ta nói với Cảnh Mông: "Một trăm vạn viên linh thạch cộng với một nhân tình của ngươi, như thế nào?"
Cảnh Mông vui mừng quá đỗi: "Như thế rất tốt."
"Thề đi!"
"Rầm!" Giản Bắc lại đập đầu.
"Ta có thể cam đoan." Cảnh Mông nói.
"Đừng, cam đoan của người Trung Châu các ngươi ta không tin được, cam đoan của các ngươi mà hữu dụng chẳng bằng ta tin heo mẹ biết leo câu còn hơn!" Rắc rắc!
Linh đậu trong tay Giản Nam nát tại chỗ.
Tên đáng ghét.
Giản Nam không cần nghĩ cũng biết Lữ Thiếu Khanh đang ngầm trào phúng nàng ta.
"Đừng chà đạp linh đậu của ta."
Lữ Thiếu Khanh đau lòng quát to một tiếng.
Cảnh Mông bên này rất sảng khoái, không do dự lắm, lập tức làm theo yêu cầu của Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh vứt Lưu Ảnh thạch cho Cảnh Mông.
Sau khi Cảnh Mông lấy được Lưu Ảnh thạch lập tức tiêu hủy, sao đó nhẹ nhàng thở phào.
Loại vật này vẫn không nên giữ lại thì hơn.
Hắn ta cười khổ nói với Lữ Thiếu Khanh nói: " Lữ huynh, về sau đừng như vậy"
Giản Bắc lại hồ nghi, nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh: "Đại ca, cứ như vậy sao?"
"Ngươi ngàn dặm xa xôi chạy tới nơi này, chính là vì một nhân tình của Cảnh Mông?"
"Thế này không giống với cách hành xử của ngươi." Giản Bắc vẫn vô cùng nghỉ ngờ, không còn cách nào khác, mặc dù hắn ta không thể nhìn thấu Lữ Thiếu Khanh nhưng vẫn khá hiểu Lữ Thiếu Khanh.
Một trăm vạn viên linh thạch cộng thêm một nhân tình của Cảnh Mông, đối với những người khác mà nói, khẳng định là giá trị to lớn. Nhưng, với khẩu vị của Lữ Thiếu Khanh như thế vẫn chưa đủ.
Cảnh Mông bị lường gạt một trăm vạn viên Linh thạch, không tức giận, ngược lại cười ha ha nói giúp Lữ Thiếu Khanh: "Bắc huynh, Lữ huynh nhân nghĩa, không làm ta khó xử quá, bằng hữu như vậy ta nhất định phải kết giao."
"Nhân nghĩa?" Giản Bắc như nghe phải câu chuyện buồn cười.
"Chẳng bằng ngươi nói ta nhân nghĩa còn hơn đấy."
Giờ Cảnh Mông đang thật tâm muốn rút ngắn quan hệ với Lữ Thiếu Khanh cho nên dốc hết sức nói thay Lữ Thiếu Khanh.
"Bắc huynh, lời ấy sai rồi, Lữ huynh không được một tấc lại muốn tiến một thước, mà là lấy một giá cả hợp lý rồi đưa đồ cho ta, đây không phải nhân nghĩa thì là gì?"
Một trăm vạn viên linh thạch, với thực lực của hắn ta bây giờ kiếm một trăm vạn viên linh thạch là chuyện dễ như trở bàn tay.
Lữ Thiếu Khanh tay cầm Lưu Ảnh thạch nếu giở công phu sư tử ngoạm, đòi một ngàn vạn, hắn ta cũng phải nghĩ cách tích góp.
Chuyện giữa Lữ Thiếu Khanh và Ngao Đức hắn ta cũng biết.
Ngao Đức bị ép vay tiền người khác trả tiền đặt cược đã trở thành trò cười của mọi người.
So hành vi của Lữ Thiếu Khanh hôm nay và hành vi đối đãi với Ngao Đức có thể dung từ đại thiện nhân để hình dung.
Hành động như vậy không phải nhân nghĩa là cái gì? Không kết giao bằng hữu với dạng người này, chẳng lẽ đi kết giao bằng hữu với tiểu nhân hèn hạ.
Lữ Thiếu Khanh rất tán thành, hết sức hài lòng với lời của Cảnh Mông, vô cùng tán thành: "Không sai, ta chính là người nhân nghĩa."
Sau đó khinh bỉ Giản Bắc: "Cũng chỉ có quỷ hẹp hòi như ngươi mới có cái nhìn như vậy với ta."
Giản Bắc gõ bàn quát lên: "Đại ca, ta là ăn ngay nói thật."
Ta không nhìn thấu được ngươi nhưng ta ít nhiều gì cũng hiểu một chút về ngươi đấy.
Cảnh Mông vẫn cười vui vẻ, không tiếp tục dây dưa chuyện này nữa, hắn ta nói: "Được rồi, để ta gọi Trâu huynh tỉnh lại"
Lữ Thiếu Khanh lại nói: "Không cần, để tai"
Hắn vung tay lên, Trâu Cương đang xỉu trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một thủy cầu nện lên mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận