Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2794: Giống như đã từng quen biết chỗ (length: 6837)

Một bàn tay lớn không thể tưởng tượng nổi đang từ từ thu lại.
Ngay cả Lữ Thiếu Khanh cũng vô cùng kinh ngạc.
Chẳng lẽ không gian này chỉ là thế giới trong lòng bàn tay người khác?
Chẳng lẽ mình thành Tôn Ngộ Không?
Tôn Ngộ Không trong Ngũ Chỉ Sơn còn có thể lật nhào, còn bọn hắn, ở nơi này chỉ có thể đi bằng hai chân.
Trốn thì không có cách nào trốn.
"Mẹ ơi, mẹ ơi..."
Quản Vọng bên kia hét lớn, "Nhóc, đồ hỗn đản, ngươi muốn làm gì?"
Ánh sáng chiếu vào, hắn mới phát hiện quan tài đã bị Lữ Thiếu Khanh đá đến trước chân.
Suýt chút nữa đã hết hồn.
"Má ơi, đồng hương, ngươi làm gì vậy? Ngươi muốn trộm quan tài của người ta à?"
Trả thù?
Mẹ nó!
Quản Vọng hộc máu, đồ đồng hương vô sỉ.
"Ta liều mạng với ngươi!"
Quản Vọng gầm lên một tiếng, nghĩ nhân cơ hội rời khỏi nơi này, nhưng mới chạy được vài bước, bóng đen đã giáng xuống trên đầu.
"Sư phụ!" Ân Minh Ngọc kinh hoảng kêu lên một tiếng.
Quản Vọng ngẩng đầu, lập tức kinh hãi không thôi, một ngón tay to lớn từ trên trời giáng xuống.
"Phụt!"
Ngón tay khổng lồ đè toàn bộ mọi người xuống dưới.
Trong mắt mọi người lại lần nữa chìm vào bóng tối.
Khoảnh khắc sau, cảm giác trời đất quay cuồng qua đi, đám người cảm thấy chân không còn chạm đất, liền rơi thẳng xuống dưới.
Vẫn không thể nào dùng tiên lực, chỉ có thể bị động như cục đá nện xuống mặt đất.
Bịch!
Mặt đất xuất hiện một hố nhỏ, Quản Vọng và những người khác ngã xuống đất, nhe răng trợn mắt.
Ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn, mặt đất xuất hiện một cái hố sâu to lớn.
"Má! Đau quá!"
Tiếng Lữ Thiếu Khanh vang lên từ dưới hố sâu.
Lữ Thiếu Khanh bò ra từ dưới hố sâu, nhìn rõ mọi thứ xung quanh.
Nắng sớm chan hòa, trời xanh mây trắng, không khí trong lành, chim hót hoa nở.
Xung quanh tiên khí mờ ảo, hình thành một màn sương trắng nhàn nhạt phiêu lơ lửng, giống như cảnh tiên giới thật sự.
Xung quanh không có bóng người nào, chỉ ở nơi xa có vài tiếng chim hót líu lo dễ nghe truyền đến.
"Hả?"
Lữ Thiếu Khanh không khỏi ngạc nhiên.
"Thế nào?" Quản Vọng bên này như chim sợ cành cong, vội vàng hỏi, "Sao vậy?"
Chỗ mình vừa ở lại là thế giới trong lòng bàn tay của người khác, nghĩ thôi đã thấy ghê rợn.
Thủ đoạn như vậy nghĩ đến thôi cũng thấy tê da đầu.
Tuyệt không phải Tiên Vương có thể làm được.
Người duy nhất có khả năng làm được chỉ có thể là...
Quản Vọng thậm chí không dám nhắc đến hai chữ kia trong lòng.
"Chỗ này có chút quen thuộc!" Lữ Thiếu Khanh không hề giấu diếm, thật thà nói, "Có cảm giác như đã từng đến rồi."
Quản Vọng hoàn toàn không tin, hắn cho rằng Lữ Thiếu Khanh lại đang nói dối, "Mẹ nó, sao ngươi không nói ngươi từng sống ở đây?"
"Ngươi quen? Quen cái con khỉ!"
Địa bàn của đại lão khi nào tới lượt ngươi quen thuộc?
"Phục hồi rồi, tiên lực của chúng ta phục hồi rồi."
Tiêu Y kêu lên, mọi người theo bản năng tản tiên thức ra, muốn xem nơi này rốt cuộc là chỗ nào.
Có trải nghiệm lần trước, tất cả mọi người đều sợ nơi này lại là một thế giới lòng bàn tay, bị người ta nắm trong tay cũng không phải cảm giác gì tốt đẹp.
Nhưng mà tiên thức vừa tản ra, liền cảm thấy một trận gió nhẹ thổi đến.
Mọi người cảm thấy tiên thức của mình như chiếc thuyền nhỏ bị sóng biển đánh dạt lên, ngay lập tức về tới bên bờ, không thể nào nhập vào trong cơ thể được nữa.
Kinh dị!
Cảm giác này ngay cả Lữ Thiếu Khanh cũng thấy kinh dị.
Đối phó tiên thức có rất nhiều biện pháp, nhưng chưa từng gặp ai có năng lực như vậy.
"Tiền, tiền bối!" Quản Vọng vội vàng gào thét, "Chúng ta vô ý mạo phạm, mong rằng tiền bối thứ lỗi!"
Những tồn tại mập mờ thế này, nói chuyện đều phải khách khí một chút.
"Má ơi, ai đó? Đừng lén la lút lút, có gan thì ra đây!"
Phụt!
Quản Vọng hộc máu, khó tin nhìn sang Lữ Thiếu Khanh bên cạnh.
Nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh đang nhìn xung quanh, một chút vẻ khẩn trương cũng không có, Quản Vọng ôm đầu, hỏi Tiêu Y bên cạnh, "Hắn luôn dũng cảm như vậy sao?"
Mẹ ơi!
Có thể là Tiên Đế đấy, mà ngươi, nhóc hỗn đản dám nói như vậy?
Nếu như là Tiên Đế, một đầu ngón tay đã đâm chết ngươi rồi.
Ân Minh Ngọc cũng trợn mắt há mồm nhìn Lữ Thiếu Khanh.
Trời ạ, cái tên này gan lớn đến cỡ nào vậy?
"Hắn, hắn không sợ chết à?"
Tiêu Y cười khà khà, vô cùng đắc ý, "Các ngươi không hiểu đâu!"
Chúng ta không hiểu?
Quản Vọng tức muốn chết, quát Lữ Thiếu Khanh, "Đồ hỗn đản, ngươi có thể khách khí một chút được không?"
"Khách khí cái gì?" Lữ Thiếu Khanh khó chịu nói, "Coi chúng ta như khỉ đùa giỡn, ý gì chứ?"
"Hắn là Như Lai Phật Tổ à?"
"Chúng ta lại không đại náo thiên cung, Như Lai cũng phải nói lý."
Lữ Thiếu Khanh càng nói càng kích động, tựa hồ rất tức giận, lớn tiếng quát, "Ra đây, đừng có ở đó mà làm rùa rụt cổ!"
Tôi lạy!
Quản Vọng đã đang bứt tóc.
Đồ đồng hương hỗn đản!
Quản Vọng chỉ hận mình vừa rồi không xé cái miệng Lữ Thiếu Khanh.
Hố, đúng là bị hắn hố rồi.
Nói cái gì đồng hương không đánh đồng hương hắc thương, tên hỗn đản này đang ngay trước mặt ta mà lừa ta có đúng không?
"Tránh xa ra một chút!" Quản Vọng nói với Ân Minh Ngọc, "Tránh xa tên hỗn đản này ra một chút."
Hy vọng đại lão có chút tinh tường, biết rõ ta vô tội, đừng tính toán đến ta.
"Hô..."
Một trận gió thổi qua, mắt mọi người không khỏi nheo lại.
Đợi đến khi mắt khôi phục, không biết từ lúc nào một người đã đứng trước mặt bọn họ.
Một bộ váy dài trắng, bên trên có vẽ các vì sao, sống động như thật, lấp lánh rực rỡ, phảng phất như các ngôi sao thật sự đang treo trên đó.
Đội khăn che mặt, không thể nhìn rõ hình dáng của nàng.
Nhưng đôi mắt nàng lấp lánh như sao trời, cho người ta biết rằng, ẩn dưới khăn che mặt là một khuôn mặt tuyệt thế giai nhân.
Người tới đứng trước mặt mọi người, nhìn đám người.
Đám người đột nhiên cảm thấy áp lực.
Đôi mắt này bọn họ đã từng thấy, chính là đôi mắt xuất hiện ở thế giới trong lòng bàn tay.
Phảng phất như có thể nhìn thấu tất cả, tất cả mọi người đứng trước mặt nàng không còn chỗ ẩn nấp.
Quản Vọng trong lòng nghiêm túc, áp lực cường đại khiến tim hắn hơi run rẩy.
Trực giác cho hắn biết, người phụ nữ trước mắt rất mạnh, mạnh đến mức có thể khiến Tiên Quân như hắn tuyệt vọng.
Nàng có phải là Tiên Đế không?
Quản Vọng trong lòng âm thầm hiếu kì, đồng thời cung kính hành lễ, "Vãn bối Quản Vọng bái kiến tiền bối!"
Sống hơn ba mươi triệu năm, nhưng trước mặt một vài lão quái vật, ba mươi triệu tuổi chỉ là một cái nháy mắt ngắn ngủi.
Quản Vọng bên này vừa làm lễ xong, liền nghe Lữ Thiếu Khanh mở miệng, "Ê, cô nương, cô là ai vậy..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận