Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2142: Tiên Giới, người nào đi người đó. . . (length: 7020)

Lữ Thiếu Khanh đưa bàn tay phải lên trước mắt, sau khi trải qua thiên kiếp tẩy lễ, da hắn trắng nõn như da trẻ con.
Lữ Thiếu Khanh khá hài lòng với điều này, chỉ cần hắn không giống tên nghịch tử, đen thui, trắng ra lại cũng được.
Đen thui, ra ngoài sao mà gặp ai?
“Đây chính là cảm giác của Đại Thừa kỳ sao?” Lữ Thiếu Khanh khẽ nói.
Hắn đảo mắt, thế giới sao mà rõ ràng, như người cận thị đột nhiên được phục hồi thị lực, nhìn mọi thứ rõ mồn một.
Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh dừng ở thế giới phía dưới, hắn nhẹ phất tay, không gian xung quanh gợn sóng, thế giới ban đầu rực lửa bỗng hóa thành thế giới băng tuyết trắng xóa lạnh giá.
Rồi phất tay về một phía khác, sa mạc vạn dặm biến thành một vùng xanh tươi mướt mắt, từng cây cỏ cây đột ngột mọc lên từ mặt đất.
Đại Thừa kỳ, đã là tồn tại mạnh nhất ở vị diện này, với sinh linh ở vị diện này mà nói, Đại Thừa kỳ chính là thần.
Lữ Thiếu Khanh thu tay, tự đánh giá thực lực của mình, “Ồ, cũng không khác Hoang Thần bọn chúng lúc trước.”
“So với Thánh Chủ…”
Im lặng một lát, Lữ Thiếu Khanh chửi thầm, “Vẫn còn chút cách biệt.”
Thực lực mà Thánh Chủ thể hiện quá đỗi cường đại, dù không thôn phệ Hoang Thần và Tế Thần, Thánh Chủ vẫn có thể đánh bại hắn.
Lữ Thiếu Khanh lầm bầm một tiếng, “Quên hỏi hắn rốt cuộc ăn cái xuân dược hiệu gì!”
Lữ Thiếu Khanh không vội, hắn vừa đột phá, vẫn còn chỗ để tiến bộ.
Chẳng qua, chỗ tiến bộ cũng không lớn.
Ở cái thế giới này, gần như đã đạt đến cực hạn.
Cùng lúc đó, Lữ Thiếu Khanh cảm nhận được một lực đẩy.
Sức ép vô hình đè lên người hắn, như muốn hắn rời khỏi nơi này, rời khỏi không gian này.
Cảm giác đè nén mạnh mẽ, có chút khiến người muốn bay lên.
Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời đen.
Hắn cảm thấy phía trên cao xa kia có một bức bình phong, có lẽ khi phá tan được bình phong đó sẽ đến được Tiên Giới.
Lữ Thiếu Khanh cảm thấy nếu hắn muốn, có thể phá tan tầng bình phong đó.
Nhưng!
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, “Đồ ngốc mới lên.”
“Cái tên Thánh Chủ đó cũng phải mở đường riêng, không đi đường thường mà lên, có thể thấy Tiên Giới chắc chắn đã xảy ra vấn đề.”
“Theo cách bình thường mà lên, không chừng lên đấy chính là đưa đồ ăn.”
“Đọa Thần quái vật ở trên kia đang mài dao chờ mồi đến cửa.”
Thánh Chủ đến Tiên Giới không phải thông qua độ kiếp mà đi, mà dùng cách của mình cưỡng ép mở cửa đi lên.
Chuyện này giống như việc bỏ cửa chính không đi mà đục tường bên cạnh để chui vào.
Nếu ngôi nhà không có vấn đề, cần gì phải làm thế?
Lạc Thương, Thừa Hóa mấy lão già ranh này thà ở rụt cổ tại thế giới không gian này cũng không muốn lên trên kia, cũng đủ để chứng minh rất nhiều chuyện.
Tiên Giới rất nguy hiểm, nguy hiểm đến mức Đại Thừa kỳ đi lên cũng là chịu chết.
Về phần Phục Thái Lương và Phong Tần bọn họ, Lữ Thiếu Khanh chỉ có thể bất lực thở dài, “Haizz, sư tổ và tiên nữ tỷ tỷ, hy vọng người hiền tự có trời giúp thôi.”
Lữ Thiếu Khanh thu lại khí tức, cảm giác bị bài xích cũng theo đó biến mất.
Lữ Thiếu Khanh lại có một suy đoán, nếu như biểu hiện thực lực càng mạnh, cảm giác bị bài xích sẽ càng lớn, đến cuối cùng sẽ bị thế giới vị diện này bài xích đến mức buộc phải phi thăng tiên giới?
Nếu là vậy, thảo nào Lạc Thương, Thừa Hóa bọn họ không chịu ra tay.
Ngoài việc sẽ bị Đọa Thần quái vật để ý, còn có nguyên nhân này sao?
“Ầm ầm!”
Từ xa vọng lại tiếng nổ lớn, Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu nhìn.
Ở phía xa, Kế Ngôn thu kiếm đứng đó, áo trắng bay phấp phới, trên đầu hắn kiếp vân điện quang lóe lên, nổ tung ra bốn phía.
Không giống Lữ Thiếu Khanh, Kế Ngôn trực tiếp giải quyết kiếp vân.
Đợi bên Kế Ngôn ổn thỏa, Lữ Thiếu Khanh mới bước đến.
“Thế nào?”
“Sắp chết à?”
Kế Ngôn cười ha ha hai tiếng, hắn cũng giống Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu, nhìn lên phía trên.
“Cảm nhận được rồi sao?”
Lữ Thiếu Khanh nhún vai, “Nói nhảm, phía trên kia có lẽ là Tiên Giới, thế nào? Muốn lên không?”
Kế Ngôn nhìn chăm chú một hồi lâu, cuối cùng lắc đầu, “Còn chưa phải lúc.”
Vừa đột phá, thực lực chưa đạt đến đỉnh cao, mà lại cứ vậy mà lên, sư phụ thì phải làm sao?
Không nói tiếng nào, chẳng phải sẽ lo lắng chết sao?
“Nhưng mà,” Kế Ngôn nhìn lên phía trên ánh mắt rực cháy, ý chí chiến đấu sục sôi, “Ta sớm muộn gì cũng phải lên!”
Ở thế giới này thực lực không tăng thêm được bao nhiêu, chỉ khi đến được nơi trên kia mới có thể tiếp tục tiến bộ.
Hắn Kế Ngôn, là một người khát khao tiến bộ.
“Lên cái con khỉ!” Lữ Thiếu Khanh lập tức mắng lớn, “Đồ ngốc mới lên.”
“Không nghe nói trên kia đầy quái vật sao?”
“Lên đó tìm tai họa à?”
Kế Ngôn nhìn Lữ Thiếu Khanh một cái, “Ngươi không định lên à?”
“Ta dự định ở hạ giới làm cả đời trạch nam.” Lữ Thiếu Khanh đắc ý nói ra mục tiêu tương lai của mình, “Tương lai ngủ trên linh thạch, xem ai dám đến quấy rầy ta.”
Đại Thừa kỳ ở vị diện này, đã là tồn tại như thần.
Ai dám đến tìm hắn gây phiền phức?
Ai tới người đó chết!
Ở cái thế giới này cứ việc ngang ngược, chẳng muốn lên trên đó mà sợ hãi rụt rè.
Kế Ngôn lần nữa cười nhạt, “Đến lúc đó sợ là không phải do ngươi đâu.”
“Đến khi thực lực ngươi đạt tới bình cảnh, không thể nào tăng tiến, ta không tin ngươi không lên.”
Đại Thừa kỳ đã là cực hạn của vị diện này, phạm vi tăng tiến không lớn.
Muốn tiếp tục đột phá, chỉ có thể đến vị diện cao hơn, chính là Tiên Giới.
Kế Ngôn không cho rằng Lữ Thiếu Khanh sẽ cam tâm ở mãi cái thế giới này.
Lữ Thiếu Khanh cùng hắn đều là cùng một loại người, không có khả năng dừng chân không tiến.
“Không đi, không đi,” Lữ Thiếu Khanh quả quyết lắc đầu, “Ai đi thì người đó… khụ, dù sao ta chính là không đi.”
Nói vẫn là đừng có chắc quá.
“Ầm ầm!”
Bỗng trên đầu truyền đến tiếng nổ, Lữ Thiếu Khanh cùng Kế Ngôn ngẩng lên, phát hiện kiếp vân vẫn còn nổ, điện quang lóe lên, mây mù cuồn cuộn.
Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên, một bước nhảy ra cách mấy dặm, chỉ vào Kế Ngôn nói, “Thiên kiếp của ngươi vẫn chưa xong.”
Tiếp đó lại nhảy thêm hai bước, nói với Kế Ngôn, “Thiên kiếp của ngươi không ổn rồi, ngươi cẩn thận chút.”
“Thấy chưa, bảo ngươi đừng ngông nghênh, thiên kiếp thấy còn ngứa mắt đấy.”
Áp lực vô hình lại một lần nữa ập xuống, khí tức khủng khiếp lại một lần nữa bao phủ lên đầu hai người.
Ôi trời!
Lữ Thiếu Khanh lùi thêm bước nữa, hét với Kế Ngôn, “Đừng sợ, ta ở bên cạnh cổ vũ cho ngươi!”
Ầm ầm!
Một đạo sấm sét bất chợt xuất hiện bổ vào đầu hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận