Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 3235: Phát huy sau cùng tác dụng (length: 6510)

"Mộc Vĩnh, ngươi là người tốt!"
Có được lợi lộc, Lữ Thiếu Khanh mặt mày hớn hở, không ngại phát cho Mộc Vĩnh cái thẻ người tốt, "Ngươi nói sớm là ngươi cùng đám quái vật Đọa Thần có thù rồi."
"Ngươi với ta không cần khách khí, kẻ thù của ngươi chính là kẻ thù của ta, cứ yên tâm đi, lần này ta nhất định giúp ngươi giết sạch hết đám Đọa Thần..."
Nhìn Lữ Thiếu Khanh cười như một con chuột lang, Mộc Vĩnh cảm thấy vừa cạn lời vừa bất an sâu sắc.
Cái tên này!
Mộc Vĩnh hít sâu một hơi, tỉnh táo nói với Lữ Thiếu Khanh: "Thề đi!"
Không trói buộc gã này, trong lòng hắn luôn thấy bất an.
"Má!" Nụ cười của Lữ Thiếu Khanh biến mất ngay tức thì, trở nên mất hứng, "Thề cái gì?"
"Ngươi ta là huynh đệ, cần gì mấy thứ rườm rà này?"
Mộc Vĩnh mặt không đổi sắc nhìn Lữ Thiếu Khanh.
Hắn dám chắc, nếu không nhờ Lữ Thiếu Khanh mạnh mẽ, thì gã đã bị người ta đánh chết từ lâu rồi.
Mới vừa rồi còn chửi hắn là đồ tiện nhân, vừa được tiên thạch lại gọi nhau huynh đệ ngay.
Mộc Vĩnh thẳng thắn nói: "Ngươi không thề, ta không tin ngươi được."
"Nếu không thì đưa tiên thạch đây..."
"Thôi đi, chỉ đùa thôi mà không cho à?" Lữ Thiếu Khanh bực bội, "Không phải là thề sao?"
Nói xong, gã tỏ vẻ miễn cưỡng thề: "Ta sẽ cùng Mộc huynh đối phó với lũ quái vật Đọa Thần, nếu trái lời thề thì trời đánh!"
Mộc Vĩnh nghe xong, lẩm nhẩm trong lòng một phen, không thấy sơ hở nào rõ ràng, sắc mặt dịu đi đôi chút.
Có lời thề rồi, hắn thấy Lữ Thiếu Khanh cũng thuận mắt hơn hẳn.
"Như vậy, chờ mong biểu hiện của Lữ huynh."
"Biểu hiện cái gì chứ?" Giọng Tiêu Y vang lên, trận chiến kết thúc, bọn họ đã trở về.
"Ủa, Mộc Vĩnh, sao ngươi lại tới đây?"
Mộc Vĩnh mỉm cười, ánh mắt nhìn Tiêu Y mang theo vẻ vui mừng.
Có đám người mạnh mẽ này, cơ hội báo thù của hắn càng lớn hơn.
Những người bên cạnh Lữ Thiếu Khanh, thực lực ai cũng mạnh hơn người khác một đoạn, có bọn họ, bọn Đọa Thần nửa bước Tiên Đế không đáng lo.
Mộc Vĩnh cúi đầu hành lễ với Tiêu Y, Quản Vọng và những người khác: "Các vị vất vả rồi!"
"Nhị sư huynh, hắn tới đây làm gì vậy?" Tiêu Y không nhận được câu trả lời từ Mộc Vĩnh nên chạy đến hỏi Lữ Thiếu Khanh.
"Lương tâm không cho phép nên tới đây làm người tốt!"
Làm người tốt?
Quản Vọng, Ân Minh Ngọc không hiểu gì, Tiêu Y thì phản ứng lại được ngay, nhìn Mộc Vĩnh: "Ngươi đến đưa tiền cho nhị sư huynh ta à?"
Chỉ có ai đưa tiên thạch linh thạch thì mới bị nhị sư huynh ta phát thẻ người tốt.
Kẻ ngốc đây rồi!
Tiêu Y nhìn Mộc Vĩnh từ trên xuống dưới, "Ngươi có âm mưu gì hả?"
Mộc Vĩnh rất bình tĩnh nói: "Không có âm mưu gì, ta chỉ muốn đánh bại lũ quái vật Đọa Thần thôi."
"Ta sẽ cùng các ngươi đối phó với lũ quái vật Đọa Thần, cho đến khi giết sạch chúng thì thôi!"
Giọng điệu bình thản nhưng ai nấy đều cảm nhận được quyết tâm và sát ý của hắn.
Quản Vọng không khỏi âm thầm tán thưởng một phen.
Vì giết kẻ thù mà không từ thủ đoạn, tâm tính hắn thật cứng cỏi hơn người thường.
Quản Vọng hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi quyết định rồi hả?"
Lữ Thiếu Khanh gật đầu: "Đương nhiên rồi, diệt trừ lũ quái vật Đọa Thần là trách nhiệm của tất cả mọi người mà."
"Ta thân là một thanh niên mới có lý tưởng, có hoài bão, lương thiện nhân nghĩa, đương nhiên không thể từ chối, dù xông pha khói lửa cũng chẳng tiếc."
Quản Vọng nhe răng: "Nói hay hơn hát."
"Ta thấy ngươi vì người ta có tiên thạch thôi."
Lữ Thiếu Khanh hét lên: "Má ơi, đồng hương, ý ngươi là gì?"
"Chẳng lẽ trong mắt ngươi ta là người như vậy sao?"
"Ta đâu có vì tiên thạch mới đi đối phó với lũ quái vật Đọa Thần, chủ yếu là vì thiên hạ chúng sinh, vì Tiên Giới..."
Quản Vọng: "Ha ha..."
Ân Minh Ngọc khẽ cười lạnh.
Ngay cả Mộc Vĩnh cũng giật khóe môi một cái.
Mộc Vĩnh trong lòng khinh bỉ một phen, nhưng Lữ Thiếu Khanh đã đáp ứng rồi, đối với hắn mà nói là chuyện tốt.
Nghĩ một hồi, hắn nói với Lữ Thiếu Khanh: "Còn một chuyện nữa..."
Sau đó, hắn nói vọng ra xa: "Ra đi!"
Giang Văn Huyền từ phía xa đi tới, liếc nhìn Lữ Thiếu Khanh, trong mắt hằn rõ hận ý: "Đại nhân!"
Giang Văn Huyền hận không thể xé xác Lữ Thiếu Khanh thành từng mảnh.
Mộc Vĩnh nói sẽ giúp hắn báo thù, bảo hắn dụ đám quái vật Đọa Thần đến.
Đám quái vật Đọa Thần đến, Cửu An thành cũng bị phá hủy, nhưng thù vẫn chưa trả.
Mộc Vĩnh hết lần này đến lần khác đi tìm Lữ Thiếu Khanh, khiến trong lòng hắn ít nhiều có chút bất an.
Nhưng thực lực của Mộc Vĩnh đã quá rõ rồi, hắn không thể phản kháng.
Chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo lệnh, hy vọng Mộc Vĩnh có thể giúp hắn báo thù.
Mộc Vĩnh chỉ vào Giang Văn Huyền, nói với Lữ Thiếu Khanh: "Trước đó hắn theo người đi phục kích ngươi, có thù với ngươi, ngươi định xử lý thế nào?"
Lữ Thiếu Khanh nhìn Giang Văn Huyền, bĩu môi: "Ta người này rất rộng lượng, cho ta một ngàn tỷ, ta có thể tha cho hắn."
Giang Văn Huyền nghe xong, lập tức giận sôi gan, hai mắt đỏ ngầu, nghiến răng ken két: "Ngươi, thật, đáng, ghê tởm..."
Mộc Vĩnh bỗng nhiên bật cười, nói với Lữ Thiếu Khanh: "Giết hắn đi!"
Tất cả mọi người đều ngây người.
Giang Văn Huyền quay phắt đầu lại, khó tin nhìn Mộc Vĩnh, không dám tin vào tai mình.
"Đại, đại nhân, ngươi..."
Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Mộc Vĩnh: "Đồ cầm thú, ngay cả người của mình cũng có thể bán, ngươi có còn là người không?"
"Ngươi quả nhiên là đồ tiện nhân!"
Giang Văn Huyền hoàn hồn lại, trong mắt lộ rõ vẻ kinh hãi và sợ hãi: "Đại, đại nhân, ngươi, chẳng phải ngươi nói muốn báo thù cho ta sao?"
Chính mình một mực tin tưởng Mộc Vĩnh, tin Mộc Vĩnh sẽ giúp mình báo thù.
Nhưng mọi cố gắng và chân thành của mình, cuối cùng lại có kết quả thế này sao?
"Nếu ngươi có thể đánh bại đám quái vật Đọa Thần, ta sẽ giúp ngươi báo thù, chỉ tiếc là..." giọng Mộc Vĩnh bình tĩnh, không hề thay đổi, nhưng lại khiến Giang Văn Huyền cảm nhận được sự lạnh lẽo tột độ.
"Ngươi, ngươi vẫn luôn lừa gạt ta?" Giang Văn Huyền nghiến răng, trong lòng khó có thể chấp nhận.
Cảm giác như mỹ nữ bị cặn bã nam gài bẫy vậy.
"Không có," Mộc Vĩnh thẳng thắn nói, "So với ngươi thì tác dụng của hắn lớn hơn, cho nên..."
Ngừng một lát, ánh mắt Mộc Vĩnh trở nên sắc bén, sát khí nồng đậm lộ ra: "Ngươi hãy phát huy nốt chút tác dụng cuối cùng của mình đi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận