Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2154: Lãng lâu như vậy, cuối cùng trở về (length: 6782)

"Kế Ngôn về rồi à?"
"Ừ, xem thử thực lực của hắn thế nào."
"Mặc kệ thực lực hắn ra sao, An Tường nhất định phải lên vị."
"Dù không thể làm Đại sư huynh, cũng nhất định phải làm nhị sư huynh, nếu không lợi ích của chúng ta làm sao đảm bảo?"
"Đến lúc cho An Tường và Kế Ngôn đánh một trận, coi như không thắng, cũng có thể cho người ta thấy được thực lực của An Tường, như vậy An Tường mới có thể danh chính ngôn thuận lên vị."
"Sóng sau xô sóng trước, cái vị trí đó cũng nên đến lúc nhường lại rồi."
"Ha ha, để An Tường thêm chút sức, đệ tử không được, chứng tỏ sư phụ cũng không ra gì, vị trí phong chủ cũng nên đổi thôi..."
Mấy ngày trôi qua, một đạo lưu quang từ phương xa bay lượn trở về.
"Tiểu Hắc, mấy ngày không gặp, ngươi có nhớ ta không?"
"Ở nhà một mình, ngươi có sợ không..."
"Ơ..."
Tiêu Y như bị cái gì nghẹn ở cổ họng, rốt cuộc không nói nên lời, nàng không dám tin nhìn người dưới cây ngô đồng.
Nàng dụi dụi mắt, "Nhị, nhị sư huynh?!"
Lâu như vậy không gặp, Tiêu Y trước tiên nghi ngờ mình có phải đang ảo giác.
Sau khi liên tục xác nhận, Tiêu Y mừng rỡ khôn nguôi, "Nhị sư huynh!"
Nhưng sau cơn vui mừng, Tiêu Y lại có chút rụt rè.
Lâu như vậy không gặp, hình như có cảm giác xa lạ, khiến Tiêu Y trở nên ngại ngùng, thậm chí bắt đầu khẩn trương.
Nàng cẩn thận tiến lại hai bước, nghiêm túc hỏi, "Nhị sư huynh, ngươi, ngươi về khi nào vậy?"
"Đại sư huynh đâu?"
Lữ Thiếu Khanh phát hiện giọng Tiêu Y không đúng, mở to mắt nhìn, dáng vẻ rụt rè sợ sệt của Tiêu Y, cứ như cô em gái mấy năm không gặp anh trai, nhất thời không biết phải làm sao.
"Ồn ào quá!" Lữ Thiếu Khanh ngồi xuống, liếc nàng một cái, "Ta vừa về, ngủ một giấc cũng không được sao?"
Giọng điệu quen thuộc, cảm giác thân quen, mà cái giọng có chút khó chịu lại là thứ khiến nàng thoải mái nhất, nỗi hồi hộp trong lòng Tiêu Y phút chốc tan biến.
Nàng reo lên một tiếng, nhào tới, "Nhị sư huynh, ta nhớ ngươi muốn chết."
Lữ Thiếu Khanh ấn trán Tiêu Y, không cho nàng nhào vào, "Tránh ra!"
"Hắc hắc," Tiêu Y cười hắc hắc, đôi mắt liền đỏ hoe, "Nhị sư huynh, ngươi đáng ghét quá, vậy mà không dẫn ta đi chơi, các ngươi ở ngoài gặp chuyện gì vậy?"
Tò mò, lo lắng, Tiêu Y chỉ muốn chuyển một chiếc ghế, để Lữ Thiếu Khanh kể chi tiết cho nàng nghe chuyện mấy năm nay.
Lữ Thiếu Khanh rõ ràng không có ý đó, lại nằm xuống, vẫy tay xua Tiêu Y, "Đi tìm Đại sư huynh của ngươi đi."
Tiêu Y cũng lập tức nhớ tới mình còn có một Đại sư huynh, thế là bay lên, "Ta đi gặp Đại sư huynh, trở lại nghe nhị sư huynh kể chuyện."
Sau khi Tiêu Y rời đi, Lữ Thiếu Khanh nằm ngắm trời, vươn vai mệt mỏi, "Sư phụ sắp về rồi, chưởng môn bọn họ cũng sắp tới rồi chứ?"
"Haizzz, lắm chuyện thật, không có ai thay miệng, sớm biết lúc đi đem sư muội theo cùng thì tốt..."
Chưởng môn dùng phi kiếm truyền tin cho hắn, rõ ràng là muốn gọi hắn đi họp.
Đoán chừng cũng là hiếu kỳ hắn và Kế Ngôn đi đâu.
Dù sao cũng là đệ tử đại diện của môn phái, nhất định phải quan tâm.
Hắn không đi họp, chưởng môn tự nhiên sẽ đến tìm hắn như trước thôi.
"Haizzz, sắp tới phải có một khoảng thời gian không ngủ lướt web được rồi..."
Thiều Thừa và An Thiên Nhạn hai người chậm rãi trở về, để thế giới hai người qua đi, Thiều Thừa còn đặc biệt đẩy Tiêu Y ra.
Hai người thế giới còn chưa xong, thì nhận được tin báo của Tiêu Y, Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn đã trở về.
Thiều Thừa không bình tĩnh được, liền mang An Thiên Nhạn vội vàng trở về.
Lo lắng mấy chục năm, bây giờ cuối cùng cũng đã trở về.
Thiều Thừa về đến nơi, ngay lập tức thấy Lữ Thiếu Khanh nằm ngủ ngáy o o dưới gốc cây.
"Thằng nhóc hỗn trướng, cuối cùng cũng chịu về." Thiều Thừa ngoài miệng thì mắng xơi xơi, nhưng lại cố ý hạ giọng, nét vui mừng trên mặt sao cũng không thể giấu được.
An Thiên Nhạn cảm nhận được niềm vui từ tận đáy lòng của Thiều Thừa, khóe môi bất giác nở một nụ cười, nhẹ giọng nói, "Để hắn ngủ ngon đã."
"Ở ngoài chắc đã nếm nhiều cay đắng, chắc là mệt lắm rồi."
An Thiên Nhạn nhìn Lữ Thiếu Khanh, ánh mắt tràn đầy yêu thương, Lữ Thiếu Khanh không phải con của nàng, nhưng trong lòng nàng đã sớm xem nó như con trai.
Thậm chí, đôi khi con trai ruột cũng không làm được đến mức ấy.
Mệt nhọc mệt mỏi gì chứ đối với tu sĩ thì không tồn tại.
Đặc biệt là loại người như Lữ Thiếu Khanh, sao có thể mệt mỏi được?
Thiều Thừa không đồng ý với người mình yêu, "Hắn không phải mệt mỏi, là lười."
Nghĩ một lát, vẫn là không để tên này ở đây ngủ tiếp.
Đi ra ngoài lang thang lâu như vậy, không viết cho nhà một bức thư, bây giờ về cũng không nói tiếng nào, chỉ riêng hai điểm này là đã phải ăn đòn rồi.
Thiều Thừa tiến lên, gọi một tiếng, "Thiếu Khanh, dậy đi."
Giọng nói nhẹ nhàng, âm thanh dịu dàng, sư phụ hiền từ.
Không hề có động tĩnh gì, vẫn cứ ngáy o o, giống như ngủ say thật vậy.
Thiều Thừa thu lại nụ cười, sư phụ hiền từ đăng xuất, quát, "Đứng lên, đừng giả bộ ngủ."
Lữ Thiếu Khanh xoay người đi, đưa cho Thiều Thừa một cái bóng lưng.
Trên trán Thiều Thừa xuất hiện mấy vạch đen, An Thiên Nhạn nhịn không được bật cười.
Tính cách thế này, cũng trách sao nhắc tới Lữ Thiếu Khanh, Thiều Thừa phần lớn đều có vẻ giận tím mặt.
Thiều Thừa giơ tay lên, "Đồ hỗn trướng, đứng lên cho ta."
"Còn không dậy ta sẽ thu thập ngươi."
Để tránh bị ăn đòn, Lữ Thiếu Khanh đành phải ngồi dậy, ngáp một cái, "Sư phụ, hai người thế giới qua rồi sao?"
"Nhanh vậy à?"
Thiều Thừa hơi đỏ mặt, bàn tay liền rơi xuống, "Nói bậy bạ gì đó?"
Vừa về đến liền trêu sư phụ, xem ta đánh chết ngươi không.
Lữ Thiếu Khanh nhanh chân trốn ra sau lưng An Thiên Nhạn, kêu to, "Sư nương cứu mạng!"
"Thôi, nó còn là trẻ con, ông làm gì với nó?"
Lữ Thiếu Khanh liên tục gật đầu, "Đúng đó, đúng đó, người ta mới mười tám tuổi thôi!"
Nhìn người mình yêu liếc mắt một cái, Thiều Thừa nước mắt lưng tròng.
Hắn đã hơn trăm tuổi rồi, tính là cái gì mà trẻ con chứ.
Thiều Thừa giận dữ quay người sang chỗ khác, "Kế Ngôn đâu?"
"Đến đây cho ta, tất cả mọi người về rồi, cả nhà coi như đoàn tụ, ta và sư nương tự mình xuống bếp làm cho các con vài món..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận