Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2866: Tại sao không nói hắn chỉ là rách quần áo? (length: 6656)

Quản Vọng không dám tin vào mắt mình.
Kế Ngôn đứng đó, không hề sứt mẻ gì. Xem ra đúng là không bị một kiếm kia của Lữ Thiếu Khanh ảnh hưởng chút nào.
Tình cảnh như vậy khiến Quản Vọng không dám tin nổi.
Một kiếm của Lữ Thiếu Khanh mạnh đến mức nào thì không cần nói nhiều.
Người bình thường trúng một kiếm, không chết cũng bị thương nặng.
Uy lực của một kiếm này đến Thần Vương cũng không cản nổi.
Nhưng Kế Ngôn lại lẳng lặng đứng tại chỗ, dường như không hề tổn hại.
Quản Vọng vừa khó tin vừa không khỏi kinh hãi thán phục sự lợi hại của Kế Ngôn.
Không hổ là sư huynh Vu, đúng là có thủ đoạn.
Một kiếm này của Lữ Thiếu Khanh khiến Kế Ngôn cảm thấy áp lực.
Hắn cũng phải dùng không ít sức lực mới có thể chống đỡ được.
Nhưng âm thầm vẫn chịu một chút thiệt thòi nhỏ.
Không thể hoàn toàn phòng bị hết được một kiếm này của Lữ Thiếu Khanh.
Kế Ngôn nhìn Lữ Thiếu Khanh, trong lòng âm thầm gật đầu.
Những năm gần đây dù thực lực của hắn không ngừng tăng lên, nhưng Lữ Thiếu Khanh tiến bộ cũng không kém hắn, vẫn tạo cho hắn áp lực lớn lao.
Kế Ngôn không nhịn được hỏi: "Một kiếm này gọi là gì?"
"Sáng mù mắt chó kiếm, thế nào, lợi hại không?" Lữ Thiếu Khanh đắc ý.
Mặt Quản Vọng xám lại.
Đặt tên rác rưởi!
Kế Ngôn gật đầu: "Không tệ, rất mạnh!"
"Tin rằng trên đời này cũng chỉ có ta mới có thể đỡ được một chiêu này của ngươi."
Giọng điệu bình thản, như đang kể một chuyện bình thường.
Lữ Thiếu Khanh giận: "Không khoe mẽ ngươi chết à? Ngươi dám nói ngươi không hề hấn gì?"
Kế Ngôn không phủ nhận: "Chuyện nhỏ thôi."
"Chuyện nhỏ?" Lữ Thiếu Khanh lại nổi hứng, "Nếu không phải ta thu lại lực, sớm đã đánh chết ngươi rồi."
"Mẹ nó ngươi không thể khiêm tốn chút sao? Đám phế vật Tiên Giới không ai dạy ngươi làm người à? Phế quá đi..."
"Phế vật Tiên Giới..."
Kế Ngôn cười nhạt: "Ngươi ra chiêu rồi, bây giờ đến lượt ta."
"Em gái ngươi!" Lữ Thiếu Khanh lập tức kêu lên, "Kết thúc đi, ta không muốn đánh nữa."
Chiếm tiện nghi xong chắc chắn phải kết thúc.
"Việc này không phải do ngươi quyết định!"
Kế Ngôn cũng tung ra một kiếm của hắn.
Trong nháy mắt, trời đất đảo lộn, tinh hà lật nghiêng, không gian bắt đầu vặn vẹo.
Tựa như hóa thành một dòng sông thời gian dài dằng dặc.
Ở cuối dòng sông ấy, một điểm hàn quang lóe lên, sau đó biến thành hào quang sáng chói.
Một vầng kiếm quang vượt qua dòng sông thời gian, những nơi nó đi qua, khí tức sắc bén khiến vạn vật trên thế gian tan thành từng mảnh, sau đó lại hoàn toàn biến mất.
Phong mang kiếm ý hóa thành một con Thần Long, vượt qua dòng sông thời gian, lao thẳng đến Lữ Thiếu Khanh.
"Điên rồi, điên rồi..."
Quản Vọng ôm đầu, không nhịn được kêu lên: "Mẹ nó, cả hai đều là đồ điên!"
Luận bàn thì luận bàn, sao lại dùng đến chiêu thức thế này?
Đều là những chiêu thức uy lực cực lớn, hai tên gia hỏa này thế mà lại dùng đến, không sợ đánh chết đối phương sao?
Quả nhiên não mạch của thiên tài khác người bình thường.
Đúng là có bệnh!
Ầm ầm tiếng kiếm quang, phong mang kiếm ý, phương thiên địa này lại một lần nữa bị giày xéo.
Vạn vật đều bị chém cắt, vỡ thành từng mảnh.
Quản Vọng nhìn xuống chân xuất hiện vô số lỗ nhỏ, trong lòng lạnh toát.
Phong mang hoàn toàn lộ diện!
"Rống!"
Thần Long gầm lên một tiếng, phong mang kiếm ý tụ lại quanh mình, hung hăng bao phủ xuống, nuốt chửng Lữ Thiếu Khanh.
"Ầm ầm!"
Tiếng nổ không ngừng vang lên, thân ảnh của Lữ Thiếu Khanh hoàn toàn biến mất trong kiếm quang.
Quản Vọng thấy da đầu tê dại, thằng nhóc hỗn đản chết chắc rồi?
Uy lực một kiếm của Kế Ngôn vượt quá sức tưởng tượng, khí tức sắc bén có thể chém nát cả trời đất thành vô số vụn nhỏ.
Lữ Thiếu Khanh đã ăn trọn một kiếm của Kế Ngôn.
Không chết cũng trọng thương!
Quản Vọng nghiến răng: "Thật là làm ẩu!"
Không sợ một kiếm chém chết sư đệ sao?
Ân Minh Ngọc chậm rãi đứng dậy, nhìn chăm chăm về phía xa.
Kiếm quang phía xa như ánh mặt trời chói chang, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Tên đáng ghét kia sẽ bị đánh chết chứ?
Ân Minh Ngọc âm thầm nghĩ.
Nếu Lữ Thiếu Khanh bị đánh chết, thế giới quan của nàng sẽ khôi phục một chút.
Trong tiếng nổ ầm ầm, khí tức phong mang điên cuồng tàn phá, liên đới không gian xung quanh đều bị chém thành tả tơi.
"Ngao!"
Bỗng nhiên, một tiếng hét lớn vang lên, một thân ảnh từ trên trời giáng xuống, như sao băng lao mạnh xuống mặt đất.
"Không sao à?" Quản Vọng ngạc nhiên.
Nơi đó quy tắc hỗn loạn, các loại khí tức ba động không ngừng, hắn khó cảm nhận được khí tức của Lữ Thiếu Khanh ra sao.
Ân Minh Ngọc nghiến răng: "Không thể không sao được!"
"Một kiếm của công tử Kế Ngôn mạnh như vậy, cho dù Thần Vương cũng không dám đối đầu trực diện."
"Hắn đã trúng trọn vẹn một kiếm, không chết cũng phải trọng thương!"
"Đây là một thế giới bình thường..."
Ân Minh Ngọc cuối cùng những lời này là cắn răng, từng chữ một nói ra, lặp đi lặp lại.
Ở một thế giới bình thường, sao hắn có thể không bị thương được?
"Hừ, ngươi biết cái gì?" Bỗng nhiên, bên cạnh vang lên giọng Tiêu Y.
Quay đầu nhìn lại, Tiêu Y đã thoát khỏi trạng thái cảm ngộ, nàng xem thường phản bác Ân Minh Ngọc: "Nhị sư huynh không sao cả."
"Đại sư huynh sẽ có chừng mực."
Hai sư huynh của ta từ nhỏ đánh nhau đến lớn, ra tay nhưng có chừng mực.
Ân Minh Ngọc nhìn vẻ mặt thành thật của Tiêu Y, nhịn không được cười, như thể nhìn một kẻ ngốc vậy.
Thiên tài thì sao?
Còn không phải là đầu óc có chút thiếu hụt sao?
Mù quáng tin tưởng quá mức.
"Tự có chừng mực? Chiêu kiếm uy lực thế này mà cũng dùng, ta thấy là đánh ra lửa thật rồi!"
"Thôi đi, ngươi biết cái gì?" Tiêu Y không muốn nói gì với kẻ ngực to óc nhỏ này.
Tiêu Y tỏ vẻ ngươi là đồ nhà quê, ta không muốn nói chuyện với ngươi khiến Ân Minh Ngọc càng khó chịu.
"Hừ, nhị sư huynh của ngươi bị đánh bay rồi kìa..."
"Vậy cũng có sao đâu, nhị sư huynh cố ý thôi." Tiêu Y nói, "Nhị sư huynh chỉ là chiều theo đại sư huynh, bồi đại sư huynh chơi vài chiêu thôi."
"Hắn là giả bộ..."
"Ha ha," Ân Minh Ngọc thấy buồn cười, "Giả bộ? Đã như vậy rồi, sao không nói hắn chỉ bị rách áo thôi?"
Nói dối cũng không biết đường mà nói.
Vừa nói xong, Kế Ngôn từ trên trời hạ xuống.
"Đại sư huynh, nhị sư huynh đâu?"
"Mã đức," giọng của Lữ Thiếu Khanh vang lên, "Đền lại quần áo cho ta...."
Bạn cần đăng nhập để bình luận