Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 786 - Tuyệt chiêu như vậy



Chương 786: Tuyệt chiêu như vậyNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở thành Vĩnh Ninh nhốn nháo cả lên.Cuối cùng vị thiên tài yêu nghiệt này cũng chịu thể hiện tuyệt chiêu của hắn rồi sao?Nhưng mà nghĩ cũng phải, một yêu nghiệt như vậy, trong tay không thể nào không có chiêu bài.Mà hai kẻ Nguyên Anh vây công Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, trong lòng cũng giật mình, đồng thời ra tay càng thêm tàn nhẫn ác liệt.Lữ Thiếu Khanh bi phẫn, sao lại càng dùng sức hơn thế.Hắn hét to: "Đầu hàng, đầu hàng, đầu hàng rồi, đừng đánh nữa!"Thành Vĩnh Ninh chìm vào sự im lặng chết chóc.Sắc mặt Si Hoán đỏ ửng, ông ta muốn phun ra ngụm máu để giải toả bứt rứt trong lòng.Úc Linh đỡ trán, nàng cũng không ngờ tuyệt chiêu của Lữ Thiếu Khanh lại là như vậy.Nhưng mà điều này cũng rất phù hợp với tính cách của tên khốn kiếp đó.Chuyện như vậy cũng chỉ có hắn mới làm ra được.Thật sự không hiểu da mặt làm từ gì.Rất nhiều Ma tộc trong thành Vĩnh Ninh đợi Lữ Thiếu Khanh tung ra tuyệt chiêu cũng rầu ruột muốn thổ huyết.Bọn họ đang mong đợi tuyệt chiêu của Lữ Thiếu Khanh.Dưới cái nhìn của bọn họ, một khi Lữ Thiếu Khanh tung ra tuyệt chiêu át chủ bài, chắc chắn sẽ kinh thiên động địa, khiếp vía quỷ thần, chắc chắn là sát chiêu mang uy lực rất lớn.Một chiêu giáng xuống, thành Vĩnh Ninh không sụp đổ thì quá xấu hổ cho cái danh xưng tuyệt chiêu.Cuối cùng, lại là một tiếng đầu hàng hoảng hốt sợ hãi?Trong nháy mắt, tiếng ho khan trong thành Vĩnh Ninh thi nhau vang lên, vô số người bị sặc.Tất cả mọi người đều không kịp đề phòng, chẳng ai ngờ đến tuyệt chiêu của Lữ Thiếu Khanh lại như vậy.Vô số người thầm mắng chửi cà khịa trong lòng.Hắn là ai vậy?Có phải người Thánh tộc không đấy?Người Thánh tộc đối diện với cái chết cũng không đầu hàng.Sao tên này có thể hét lớn hai tiếng đầu hàng một cách lưu loát, không mang theo chút do dự thế hả?Sao có thể thành thạo như vậy?Hai tên Nguyên Anh truy sát Lữ Thiếu Khanh cũng giật mình.Cho dù là bọn họ, cũng bị sự vô liêm sỉ của Lữ Thiếu Khanh làm cho sững sờ.Khí tức hai người hoà hoãn, tấn công chậm lại.Lữ Thiếu Khanh thấy thế, lập tức dừng lại, vỗ vỗ tay, nói với hai người: "Được rồi, đánh lâu như vậy, mọi người cũng mệt rồi.""Giải tán, giải tán cả đi, ai về nhà nấy, ai tìm mẹ người đó."Giọng điệu hết sức ung dung, khiến cho quần chúng vây xem cạn lời.Đại ca, ngươi coi đây là trò đồ hàng hay gì?Ngươi nói không đánh là không đánh nữa?Đây không phải trò đồ hàng của bọn trẻ con, cũng không phải so tài tỷ võ đến giờ thì ngừng.Ban nãy ngươi còn buông lời độc ác, không tranh thủ giậu đổ bìm leo chẳng lẽ chờ đến khi ngươi khoẻ lại mới đến báo thù hay sao?"Ngây thơ!"Tên Nguyên Anh có linh lực bay quanh cơ thể cười lạnh, giọng nói mang theo khinh bỉ: "Đến nước này rồi, ngươi nghĩ mình còn có thể sống được hay sao?""Có chứ, các ngươi rút lui, mọi người bình an vô sự, chẳng phải rất tốt hay sao?" Trông Lữ Thiếu Khanh không hề sợ hãi, chẳng lo lắng chút nào, thật chí hắn còn ngoáy mũi ngay trước mặt mọi người.Hắn ngoáy mũi rồi búng ngón tay: "Ban nãy ta nói chuyện có hơi to tiếng, các ngươi cứ coi như là mấy lời nhảm nhí đi, có được không?"Con hàng này tuyệt đối không phải người Thánh tộc, người Thánh tộc không có ai như tên này.Mọi người vây xem hét to trong lòng.Thật sự coi đây là trò đồ hàng hả.Trả lời Lữ Thiếu Khanh là tên Nguyên Anh đang nấp trong bóng tối, một mũi tên bắn ra, xé gió lao tới.Một lần nữa phát động tấn công Lữ Thiếu Khanh."Ngây thơ, hôm nay ngươi chết chắc." Tên Nguyên Anh có linh lực vòng quanh cơ thể cũng đằng đằng sát khí, phối hợp phát động tấn công.Hai tên Nguyên Anh liên thủ, mục tiêu của bọn họ thống nhất, ắt phải nhân lúc Lữ Thiếu Khanh bị thương để giết hắn."Giết ngươi, rồi lại giết cái tên đang đột phá kia, sau đó cướp đoạt chức thành chủ.""Ha ha."Ba tên Nguyên Anh, dù bọn chúng không phải một nhóm, nhưng giờ phút này, mục tiêu của bọn chúng đều là một.Bất kể là Lữ Thiếu Khanh hay là Kế Ngôn, hai người bọn họ quả thực quá mạnh.Trong thành Vĩnh Ninh này không có ai là đối thủ của họ.Chỉ có giết Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh, nhưng người còn lại mới có cơ hội cướp đoạt chức thành chủ thành Vĩnh Ninh.Vạn Lương Tần đang chiến đấu với Mục Nham vẫn không ngừng khuyên Mục Nham gia nhập bọn họ."Việc gì ngươi phải mạo hiểm vì một kẻ không hề quen biết chứ?""Ngươi giúp hắn, tới lúc đó thành Vĩnh Ninh có phần của ngươi chắc?""Còn không bằng gia nhập với bọn ta, nhân lúc hai tên đó đang suy yếu thì giết chết chúng, rồi chúng ta lại dựa vào thực lực của mình để cướp thành Vĩnh Ninh."Mục Nham chẳng hề lay động, bây giờ Kế Ngôn đột phá, chỉ cần hắn ta giúp đỡ Kế Ngôn, đến lúc đó dựa theo những gì Si Hoàn nói, thành Vĩnh Ninh vẫn thuộc về Phản Thánh quân bọn họ.Hơn nữa, hắn ta là Phản Thánh quân, đám người Thánh tộc này cũng là kẻ thù của hắn ta.Chưa kể Kế Ngôn đã giết người của Kiếm gia, Kế Ngôn là sức mạnh mà Phản Thánh quân bọn họ có thể tranh thủ.Thấy mình không thể thuyết phục được Mục Nham, cũng không thể vòng qua Mục Nham để đối phó với Kế Ngôn, Vạn Lương Tần tức nghiến răng."Gỗ mục không đẽo nổi, ngu xuẩn hết sức.""Ngươi đợi đó, đợi hai người bọn họ rảnh tay, ngươi cũng sẽ chết ở chỗ này."Mục Nham chỉ lạnh nhạt đáp một câu: "Bọn họ rảnh được tay à?"Mục Nham đích thân lĩnh giáo qua thực lực của Lữ Thiếu Khanh, lòng tin của hắn ta đối với Lữ Thiếu Khanh còn vượt qua cả Si Hoàn.Câu này vừa nói ra, Vạn Lương Tần cúi đầu nhìn, phát hiện hai tên Nguyên Anh kia liên thủ mà đến giờ này vẫn chưa đánh gục được Lữ Thiếu Khanh.Mặc dù Lữ Thiếu Khanh chỉ nhảy trên lủi dưới, chạy qua chạy lại trong thành để trốn, chẳng khác nào một con khỉ, trông thì nguy hiểm cận kề, cực kỳ chật vật. Nhưng thật ra hai tên Nguyên Anh liên thủ, đến giờ phút này, đã hơn một khắc rồi, bọn họ vẫn đang đuổi giết Lữ Thiếu Khanh. Lữ Thiếu Khanh trông thì chật vật, thực tế lại chẳng gặp phải vấn đề gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận