Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1231: Bàn tính của Lữ Thiếu Khanh (tt)

Chương 1231: Bàn tính của Lữ Thiếu Khanh (tt)Chương 1231: Bàn tính của Lữ Thiếu Khanh (tt)
Chu Quang Viễn thì lại thấy vô cùng đáng yêu khiến trái tim hắn ta lại một lần nữa điên cuồng nhảy nhót. .
Trong lòng âm thầm cảm thán.
Đây mới là dáng vẻ nữ thần nên có.
Không như đại tiểu thư, bình thường luôn giữ dáng vẻ bình tĩnh, không hề có chút linh khí hoạt bát thiếu nữ nên có.
Những nữ tử khác trên thế gian cũng không đáng yêu bằng Tiêu cô nương.
Lữ Thiếu Khanh lại quát lớn Tiêu Y: "Lễ phép, nói muội bao nhiêu lần? Làm người phải biết lễ phép."
"Trên đời ta ghét nhất là những kẻ không lễ phép." "Còn đối xử với Chu huynh như vậy, cẩn thận ta thu thập muội đấy."
Chu Quang Viễn nhìn thấy dáng vẻ bị giáo huấn tội nghiệp của Tiêu Y ước muốn bảo vệ trong lòng sắp nổ tung.
Nữ hài tử đáng yêu như vậy sao có thể mắng đến thế?
Chu Quang Viễn vội vàng nói, thuận thế sửa luôn cách xưng hô với Tiêu Y: "Không sao, Mộc huynh, Tiêu muội muội tính cách thẳng thắn, ta sẽ không tức giận"
Tính cách đáng yêu như thế này ta thích còn không kịp, sao có thể tức giận được?
"Khụ khụ, vẫn là Chu huynh rộng lượng." Lữ Thiếu Khanh cười híp mắt nói: "Chu huynh, lần này ngươi tới cửa là muốn học đại trưởng lão luận bàn với chúng ta một phen sao?" Chu Quang Viễn vội vàng phủ nhận: "Không có việc này, chính như trước đó †a có nói với Tiêu muội muội, ta tới đây là để kết giao bằng hữu."
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, ho khan vài tiếng: "Kỳ thật luận bàn một phen cũng không sao, tiến bộ không thể tách rời khỏi việc mọi người giao lưu giúp đỡ lẫn nhau."
"Con người ta cũng rất thích luận bàn cùng người khác, đáng tiếc là, ngươi cũng nhìn thấy đấy, dáng vẻ ta bây giờ, ngay cả đi đường cũng khó khăn."
Sau khi nói xong, tiếc nuối lắc đầu: "Để Chu huynh ngươi thất vọng."
Vãi, ngươi muốn thế nào mới tin?
Chu Quang Viễn hơi sốt ruột, hắn ta tiếp tục phủ nhận: "Mộc huynh, ta..."
Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy cũng đến lúc rồi, hắn khoát khoát tay, mỉm cười nói: "Ta có chuyện muốn nhờ Chu huynh hỗ trợ, không biết Chu huynh có nguyện ý hỗ trợ không?"
Lý trí của Chu Quang Viễn tiếp tục trở về, chưa đồng ý ngay lập tức mà thận trọng hỏi một câu: "Không biết Mộc huynh cần ta làm chút việc gì?"
Lữ Thiếu Khanh nói ra mục đích cuối cùng của hắn: "Ba người chúng ta đối với người tổ chức Thí Thần các ngươi mà nói là kẻ ngoại lai, lại được đại trưởng lão coi trọng, nhất định sẽ có rất nhiều người không phục chúng ta."
"Đến lúc đó người tới tới cửa khiêu chiến sẽ nối liền không dứt."
"Ta muốn mời Chu huynh giúp đỡ chút, nói cho bên ngoài, ta bị thương trên tay đại trưởng lão."
Trong lòng Chu Quang Viễn thả lỏng, cũng đoán được mục đích của Lữ Thiếu Khanh: "Mộc huynh ngươi muốn dùng cách này để tránh người khác tới khiêu chiến ngươi?"
"Không sai, mong rằng Chu huynh giúp đỡ chút, ta cần thời gian chữa thương."
Chu Quang Viễn đồng ý, võ ngực nói: "Việc rất nhỏ, chuyện này cứ để ta, ta tuyệt đối sẽ không để người khác tới quấy rầy ngươi chữa thương."
Mà cùng lúc đó, ngoài cửa cũng có một đám người kéo tới...
Ở ngoài cửa, bảy tám người trẻ tuổi do Dận Khuyết cầm đầu đang đứng ở đây.
Dận Khuyết nhìn cửa lớn đóng chặt, trong lòng đắc ý cười lạnh.
Người đứng sau lưng hẳn ta đều là thế hệ trẻ tuổi của tổ chức Thí Thần, thực lực có Kết Đan kỳ, cũng có Nguyên Anh kỳ, ai nấy đều là thiên tài.
Mang theo nhiều người như vậy tới đây dĩ nhiên là muốn gây sự với Lữ Thiếu Khanh.
Tổ chức Thí Thần có lời đồn, nói ba người ngoại lai Lữ Thiếu Khanh không để thế hệ trẻ bọn hắn trong mắt.
Lời đồn này đã giúp Dận Khuyết dễ dàng thuyết phục những người khác đến gây sự với Lữ Thiếu Khanh.
"Dận huynh, không sao chứ?”
Có người thấp giọng hỏi một câu, có mấy phần lo lắng.
Kế Ngôn vừa mới tiến đến đã phô bày sự cường hãn của bản thân một phen khiến người tổ chức Thí Thần sinh ra lòng kiêng ky.
Giờ lại tới đây, sự kiêng kị vẫn còn †ôn tại. Bọn hắn là thiên tài, nhưng Kế Ngôn là yêu nghiệt, thiên tài và yêu nghiệt vẫn có khoảng cách.
Dận Khuyết tràn đầy tự tin nói: "Yên tâm, chúng ta tới đây là muốn khiêu chiến Mộc Vĩnh kia, Kế công tử sẽ không xuất thủ."
Nghe thấy Kế Ngôn sẽ không xuất thủ, mấy người bọn hắn mới nhẹ nhàng thở phào.
Kế Ngôn quá mạnh, mạnh đến mức trong lòng những người này không hề nảy sinh ý định chống cự, kiêu nhận như bọn hắn cũng phải tự nhận mình không phải là đối thủ.
"Haha, vậy thì vừa hay, ta muốn xem thử Mộc Vĩnh trong miệng Dận huynh rốt cuộc mạnh cỡ nào."
"Một kẻ ngoại lai cũng muốn lật trời ở đây sao?" "Không phải ai cũng cường đại như Kế công tử được."
"Hừ, tổ chức Thí Thần chúng ta mới là tồn tại cường đại nhất, kẻ ngoại lại không biết từ nơi nào xuất hiện mà cũng muốn làm quá giang long?"
"Còn dám có ý nghĩ xấu xa với đại tiểu thư, thật đáng ghét, đáng thu thập."
"Chỉ sợ hắn như rùa đen rụt đầu lẩn trốn thôi, haha..."
Đám người đi theo bên cạnh Dận Khuyết nhao nhao la ầm lên, ngữ khí phách lối cuồng vọng, dáng vẻ đệ nhất thiên hạ.
Kế Ngôn rất mạnh, bọn hắn không dám đi trêu chọc.
Cho nên bọn hắn muốn đi gây sự với Lữ Thiếu Khanh.
Theo bọn hắn nghĩ, chỉ cần đánh bại Lữ Thiếu Khanh, trên thực tế cũng có thể nhục nhã Kế Ngôn một phen.
Dận Khuyết thấy thế, trong lòng càng thêm đắc ý.
Những người này với hắn ta quan hệ bình thường, không quá tốt cũng không phải quá tệ, có thể nói là đối thủ cạnh tranh.
Dụ dỗ bọn hắn tới gây chuyện với Lữ Thiếu Khanh. Lữ Thiếu Khanh bị thua thiệt, sẽ trở thành trò cười của tổ chức Thí Thần, sẽ không ngẩng đầu lên được ở tổ chức Thí Thần, cũng để Tương Ti Tiên thấy rõ ràng Lữ Thiếu Khanh miệng cọp gan thỏ.
Ngược lại, nếu những đồng bạn này chịu thiệt thòi, cục tức này chắc chắn sẽ nuốt không trôi, sẽ tiếp tục đến gây sự với Lữ Thiếu Khanh, khiến Lữ Thiếu Khanh không được an bình. Hơn nữa sau lưng bọn hắn đều có trưởng bối, đến lúc đó trưởng bối xuất mã, sẽ chỉ làm Lữ Thiếu Khanh càng thêm khó chịu.
Nhìn thế nào thì Dận Khuyết hắn ta cũng thắng chắc.
Dận Khuyết trong lòng chậc chậc không thôi, vô cùng bội phục chính mình.
Ta quả nhiên thông minh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận