Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2609: Phá thế giới (length: 6361)

"Không có cách nào thu hoạch ruộng thì giữ làm gì nữa?"
Câu nói này của người phụ nữ khiến Lữ Thiếu Khanh lạnh cả sống lưng.
Đồng thời cũng xác định việc thiên địa bị hủy diệt có liên quan đến Đọa Thần sứ.
Đọa Thần sứ là đại diện của Đọa Thần, Đọa Thần sứ bị giết đồng nghĩa với việc Đọa Thần không thể thu được lợi ích từ hạ giới, nên dứt khoát từ bỏ hạ giới bị coi là ruộng này.
Giống như anh nông dân đốt ruộng bằng một mồi lửa, tro tàn còn lại sẽ thành phân bón cho năm sau, để cây cối sinh trưởng tốt hơn.
"Bọn chúng làm thế này thì năm sau cây cối sao mọc được?"
"Vô vàn ruộng đất, cây cối rất nhiều," giọng người phụ nữ tiếp tục vang lên, "Chỉ có điều, nơi này là ruộng tốt nhất, màu mỡ nhất."
"Chỉ có nơi này mới có loại cây khó mà khống chế, vì thế..."
Lữ Thiếu Khanh hiểu, có vô số thế giới, nhưng phần lớn đều là những thế giới bình thường, giống như Lam Tinh của hắn trước đây.
Trong số đó, có những thế giới có thể tu hành.
Và cũng có vô số những thế giới khó lường hơn.
Chỉ cần có manh mối không đúng, lập tức bóp tắt rồi gieo trồng lại.
"Cây trồng thu hết vụ này đến vụ khác, bọn chúng đã mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi rồi sao?" Lữ Thiếu Khanh run cả da đầu.
Người phụ nữ cười ha hả, "Sao? Sợ rồi à?"
Nói thừa, Lữ Thiếu Khanh nghĩ muốn cậy nắp quan tài ra để tiểu đệ ma quỷ nhìn cái lườm của hắn.
Chuyện này ai gặp phải mà chẳng sợ?
Nhưng, loại chuyện này sao có thể thừa nhận?
Lữ Thiếu Khanh hừ lạnh một tiếng, chống nạnh, "Ta mạnh như vậy, chỉ là Đọa Thần, ta một chưởng đánh chết nó."
Người phụ nữ dù đang nằm trong quan tài, nhưng dáng vẻ đắc ý phách lối của Lữ Thiếu Khanh cô không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng ra.
Cô không muốn chiều cái bộ dạng này của Lữ Thiếu Khanh, liền mở miệng đả kích, "Ngươi cho rằng ngươi rất mạnh?"
"Trước mặt những cường giả thực thụ, ngươi nhỏ yếu đến mức đáng thương."
Móa!
Lữ Thiếu Khanh đương nhiên biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Khí thế ngạo mạn vừa bị đả kích, nhưng vẫn cố cãi, "Hừ, mạnh hơn thì sao? Ta trốn đi, trốn đến cái nơi ta lớn lên ấy."
"Sống lây lất đến khi trời đất hoang tàn..."
Ở hạ giới, trong cùng cảnh giới, còn ai là đối thủ của hắn?
Trăm nghìn Đại Thừa kỳ cùng xông lên cũng không đủ cho hắn xem.
Nghĩ vậy, Lữ Thiếu Khanh lại đắc ý, "Mạnh nhất hạ giới cũng chỉ là Đại Thừa kỳ, hừ hừ, chỉ là Đại Thừa kỳ..."
Người phụ nữ cắt ngang hắn, tiếp tục đả kích, "Ngươi nghĩ những Đại Thừa kỳ ngươi gặp là Đại Thừa kỳ hoàn chỉnh sao?"
"Có ý gì?"
"Ngươi trồng cây, ngươi có đủ kiên nhẫn đợi chúng tự nhiên trưởng thành không?"
Giọng của người phụ nữ yếu ớt vang vọng xung quanh, "Hàng nghìn hàng vạn năm, thiên địa đã biến đổi vô số lần rồi."
"Nói theo cách của các ngươi, chính là liên tục thúc, cho dù là Đại Thừa kỳ cũng là sản phẩm bị thúc ép."
Hiểu rồi!
Để tăng tỉ lệ lên lớp, đề thi trở nên dễ dàng hơn.
Không chỉ mỗi giai đoạn cuối của những thời đại bị hủy diệt mà nó luôn như vậy.
Lớp người đầu tiên thi đậu đại học đều là học bá, nhưng khi mở rộng quy mô, không phải ai cũng là học bá cả.
Lữ Thiếu Khanh nhíu mày, "Sư huynh ta thì sao? Hắn cũng bị thúc?"
"Hắn không giống!"
"Sao lại không giống? Vậy còn ta? Ta có tính không?" Lữ Thiếu Khanh tò mò hỏi.
Người phụ nữ im lặng một lát, "Ngươi tu luyện ở đây, tự nhiên cũng không giống."
Nơi này không giống bên ngoài, đồng thời thời gian tu luyện của Lữ Thiếu Khanh cũng không giống.
Ở đây, Lữ Thiếu Khanh như được ưu ái.
"Thật sao?" Lữ Thiếu Khanh lập tức cười tươi, tâm tình vui vẻ, "Trách không được ta mạnh như vậy."
"Ừm, ta quả nhiên là thiên tài, thiên tài thì phải ở lại hạ giới, đến lúc đó lén lên trên rồi lôi đám sư huynh sư muội ngốc nghếch về, đóng cửa lại, hắc hắc, hoàn mỹ."
"Thật là, đến giờ ngươi vẫn không chịu nói ta một câu thiên tài sao? Khen người mà cũng keo kiệt thế, còn cái gì keo kiệt hơn nữa không?"
Người phụ nữ im lặng, sắc mặt của Lữ Thiếu Khanh khiến cô có ý muốn đánh người.
"Cho dù ngươi có mạnh hơn Đại Thừa kỳ bình thường thì đối với bọn chúng mà nói, ngươi cũng chỉ là một con kiến mới biết đi thôi."
"Gặp phải bọn chúng thực sự thì một ngón tay cũng có thể nghiền chết ngươi."
"Ngươi trốn, có thể trốn được cả đời sao?"
Giọng người phụ nữ mang theo lửa giận, chỉ hận bây giờ không thể tóm Lữ Thiếu Khanh mà trừng trị.
Lữ Thiếu Khanh gật đầu, "Ngươi nói cũng đúng."
"Vậy ngươi nói xem, ta nên làm gì?"
Chưa đợi người phụ nữ trả lời, Lữ Thiếu Khanh xoa cằm, thử hỏi, "Ngươi hẳn là rất quen với bọn chúng nhỉ?"
"Ngươi muốn làm gì?" Giọng của người phụ nữ không thiện, cô dường như biết Lữ Thiếu Khanh muốn làm gì.
Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc, "Nếu ngươi quen với bọn chúng, có thể dẫn mối, cho ta quen biết chút không?"
"Đánh đi đánh lại thì cũng không tốt cho ai cả, chúng ta hoàn toàn có thể kết bạn nha..."
Người phụ nữ không nhịn được nữa, trực tiếp đá Lữ Thiếu Khanh ra ngoài.
Nếu tiếp tục nói chuyện với Lữ Thiếu Khanh, cô sợ mình sẽ tức chết mất.
Bị đá ra ngoài, Lữ Thiếu Khanh hùng hổ, "Ma quỷ, hỗn đản, quyền hạn cẩu, không thích thì nói không thích, còn đá người? Chẳng có chút ý tứ gì cả..."
Sau khi mắng một trận, Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Sự hủy diệt đã bắt đầu, giữa đất trời lơ lửng những hạt bụi nhỏ xíu, khiến cho bầu trời trong mắt Lữ Thiếu Khanh không còn màu xanh thẳm nữa.
Nhìn bầu trời đã ảm đạm, Lữ Thiếu Khanh dường như nhìn thấy một đôi mắt to.
Lạnh lùng nhìn xuống nhân gian, như người nhìn lũ kiến dưới chân.
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, nhìn bầu trời ảm đạm, chẳng có gì, nhưng hắn vẫn không khỏi rùng mình một cái.
Rốt cuộc là dạng tồn tại gì?
Lữ Thiếu Khanh cằn nhằn, "Phiền phức, thật là phiền phức chết đi được."
"Lên trên lôi mấy tên ngốc kia về."
"Thật là, cha mẹ ở nhà thì đừng đi xa, câu này về nhất định phải bắt bọn họ chép lại một vạn lần một vạn lần..."
Sau khi mắng xong, Lữ Thiếu Khanh lại im lặng, một lúc lâu, hắn ngẩng đầu, nhìn lên trời lần nữa.
"Cái thế giới chết tiệt này..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận