Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1911

Chương 1911
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đôi mắt to của Tiêu Y cũng híp lại.
“Ai muốn bảo hộ muội ấy?” Lữ Thiếu Khanh ngạo kiều không thừa nhận: “Được rồi, đến lúc đó gặp được nguy hiểm, ta là kẻ chạy đầu tiên, bất kể sống chết của các ngươi.”
Sau đó ánh mắt của hắn rơi vào người bọn người Hồ Yên: “Các ngươi nên làm gì thì làm đó đi.”
Sau khi nói xong tiện tay vạch một cái, khe hở hư không lộ ra sau đó ba người ba thú biến mất trong mắt bọn người Hồ Yên, để lại bọn người Hồ Yên trong gió thổi.
Trong hư không, Kế Ngôn nhìn gió êm sóng lặng trong phạm vi mười trượng cạnh mình, bên ngoài là cơn lốc hư không gào thét không ngừng, giống như phong lonng đang phát ra tiếng gào thét chấn thiên trong hư không đen nhánh.
Kế Ngôn nhìn Lữ Thiếu Khanh mặt mũi đầy bình tĩnh trong lòng một lần nữa cảm khái.
Không hổ là sư đệ của mình.
Người bình thường rơi vào trong hư không, cho dù là Luyện Hư kỳ cũng không thể tiếp tục chống đỡ trong thời gian dài.
Sớm muộn cũng sẽ bị cơn lốc hư không xé nát chứ đừng nói chi trong hư không còn những nguy hiểm không biết khác.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh lại có thể điều khiển cơn lốc hư không, để chung quanh mình hóa thành một môi trường yên ổn.
Dưới dạng trạng thái này có thể tồn tại trong hư không trong thời gian dài vô hạn.
Kế Ngôn hiếu kì, nhưng mà hắn ta không hỏi, bởi vì hắn ta biết sẽ có người hỏi.
Bảo bảo hiếu kỳ lập tức mở miệng hỏi thăm: “Nhị sư huynh, huynh làm sao làm được vậy?”
“Bởi vì đẹp trai, không còn cách nào khác!”
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, sau đó vung tay lên.
“Vù!”
Trong hư không bỗng nhiên xuất hiện vô số sợi tơ mỏng quang mang.
Trong hư không đen nhánh, chúng lộ vẻ vô cùng bắt mắt.
Tơ mỏng bắn ra từ một điểm trong hư không, khuếch tán trong hư không cuối cùng hội tụ ở một hư không khác rồi biến mất.
Vị trí bắn ra là vị trí vừa rồi bọn hắn bước ra, còn vị trí biến mất không biết, nhưng có thể ước đoán là cách Kỳ thành vài ức vạn dặm, thậm chí có thể nói, có phải Yêu giới hay không cũng chưa chắc.
“Đó là cái gì?”
Kế Ngôn lần đầu tiên nhìn thấy tình huống này không kìm được mở miệng hỏi thăm.
Trong hư không, tơ mảnh lít nha lít nhít bất động như núi trong cơn lốc hư không gào thét, quang mang bên trên chảy xuôi như huỳnh quang.
“Năng lượng, năng lượng tinh thuần nhất, năng lượng của vô số tu sĩ Yêu giới đã chết.”
Kế Ngôn nghe vậy, tinh quang trong mắt chợt lóe lên.
“Có người muốn lợi dụng những năng lượng này đột phá?”
Đấu chí của Kế Ngôn trong nháy mắt dâng lên.
“Đầu óc huynh có thể đừng luôn luôn nghĩ đến đánh nhau được hay không?” Lữ Thiếu Khanh hùng hùng hổ hổ: “Có thể làm một nam nhân ôn nhu hay không?”
“Dáng vẻ này của huynh, ta lo lắng lắm, tính cách này của huynh nếu mà không thay đổi, sau này có cô gái nào thèm để ý tới huynh chứ?”
Kế Ngôn lạnh lùng nói: “Nữ nhân, ảnh hưởng tốc độ xuất kiếm.”
Tiêu Y ở bên cạnh âm thầm nói, quả nhiên, hai người các ngươi là một đôi.
Lữ Thiếu Khanh thở dài thật sâu: “Đến lúc đó huynh đi với ta uống hoa tửu đi.”
Kế Ngôn khinh bỉ thật sâu: “Hoang đường!”
“Ta bảo tổ sư hạ lệnh để sư phụ dẫn huynh đi.”
Kế Ngôn hừ một tiếng: “Đến lúc đó ta sẽ giết đệ trước.”
Lữ Thiếu Khanh dương dương đắc ý ngáp một cái, chẳng hề để ý: “Thôi đi, who sợ who.”
Tiêu Y nhìn thấy hai người có dấu hiệu tiếp tục đấu võ mồm, Tiêu Y lặng lẽ chuyển chủ đề: “Nhị sư huynh, chúng ta tới đây tìm kiếm kẻ đứng sau màn à?”
“Không tìm, chúng ta ở ngay chỗ này.”
“Ở chỗ này?”
Kế Ngôn Tiêu Y đều không rõ lời này của Lữ Thiếu Khanh là có ý gì.
Lữ Thiếu Khanh cười khì khì, trong tươi cười tràn đầy giảo hoạt, tựa như một con hồ ly màu lam: “Đương nhiên là nẫng tay trên rồi.”
“Loại chuyện này đã gặp thì không thể bỏ lỡ lãng phí được, bằng không sẽ bị thiên lôi đánh đấy.”
Lữ Thiếu Khanh vung tay lên, từng loại vật liệu xuất hiện trong tay.
Tiếp đến một trận pháp có thể bao phủ mấy người bọn họ đã được Lữ Thiếu Khanh bố trí xong.
Nhìn trận văn phức tạp, Kế Ngôn thế mà nhìn không ra đây là trận pháp gì.
“Trận pháp gì?”
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: “Không có tên, mới sáng tạo ra.”
“Mới sáng tạo?” Kế Ngôn ngạc nhiên, tạo nghệ trận pháp của sư đệ đã đến tình trạng nào rồi?
“Đúng ạ.” Lữ Thiếu Khanh mặt mày bình tĩnh: “Đại trận kẻ đứng sau màn bày ra ta nhìn không hiểu nhưng nguyên lý thì ta vẫn hiểu rõ.”
“Nhằm vào đại trận đó, ta thiết kế ra trận pháp này.”
Nói, rồi nói, Lữ Thiếu Khanh lại đắc ý cười lên: “Khì khì, hiệu quả của trận pháp này chỉ có một, đó là ngăn dòng nước năng lượng tinh thuần cho chúng ta sử dụng.”
Tiêu Y cúng bái!
Thật không hổ là Nhị sư huynh.
So với Nhị sư huynh, mình kém quá xa.
Kế Ngôn cũng kinh thán không thôi: “Lợi hại.”
Sau khi biết tác dụng đại trận của đối phương liền có thể tự sáng chế trận pháp nhằm vào đại trận của đối phương.
Tạo nghệ bậc này đã sớm vượt qua đại sư trận pháp, là tôn giả trận pháp rồi nhỉ?
Sư đệ của mình quả nhiên là thiên tài.
Nếu mình so với hắn, có lẽ chỉ một tay kiếm ý là đem ra được.
Còn sư đệ thì sao, phát triển toàn diện, nở hoa toàn diện, ưu tú toàn diện, tu sĩ hình lục giác.
Mình vẫn không bằng sư đệ mà.
Kế Ngôn bỗng nhiên có mấy phần mất mát.
“Này này.” Lữ Thiếu Khanh chú ý thấy vẻ mất mát của Kế Ngôn, lập tức khó chịu mắng lên: “Biểu cảm này của huynh là có ý gì?”
“Ta còn chưa chết, đừng bày ra dáng vẻ ngớ ngẩn như vậy.”
“Ta đẹp trai, ta lợi hại hơn huynh không phải rất bình thường sao?”
Kế Ngôn nghe vậy, mất mát trong lòng lập tức bị tịch quét sạch sành sanh, cười lên: “Đệ đẹp trai? So với ta còn kém một chút.”
Tiêu Y nháy mắt mấy cái, chuyện gì xảy ra?
Vừa rồi xảy ra chuyện gì?
Liếc mắt đưa tình sao?
Ê, ê, các huynh có thể chú ý đến bên cạnh còn có trẻ nhỏ không.
“Đánh rắm, đảm đương giá trị nhan sắc của Lăng Tiêu Phái ngoại trừ ta thì còn có thể là ai?” Lữ Thiếu Khanh hùng hùng hổ hổ, sau đó nói: “Đi vào đi, an tâm ngồi xuống, hấp thu cho tốt đi.”
Tiêu Y có mấy phần lo lắng: “Sẽ không kinh động kẻ đứng đằng sau đấy chứ?”
“Yên tâm.” Lữ Thiếu Khanh tự tin nói: “Trừ phi hắn đích thân tới, bằng không hắn không phát hiện được.”
“Năng lượng khổng lồ thiếu một hai thành không phải rất bình thường sao? Cũng đâu thế nào luôn luôn có nhiều người chết như vậy?”
“Nhanh, chớ lãng phí.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận