Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2105

Chương 2105Chương 2105
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Ngu Sưởng nghe thấy tức đến mức lệch mũi.
Hai người các ngươi ở chỗ này ghét bỏ tới ghét bỏ lui, không thèm để chưởng môn ta vào mắt à?
“Được rồi.” Ngu Sưởng quát to một tiếng: “Hôm nay chưởng môn, nhất định phải chọn một trong hai người các ngươi.”
Kế Ngôn cùng Lữ Thiếu Khanh đồng thời nhìn về phía Ngu Sưởng, dáng vẻ gần như đồng bộ, đều chỉ vào đối phương nói: “Huynh/ đệ ấy đi!” Dừng một chút, Lữ Thiếu Khanh hất tay Kế Ngôn, sau đó tiếp tục chỉ vào Kế Ngôn: “Chưởng môn, là huynh ấy.” “Đường đường Đại sư huynh không làm chưởng môn, để cho sự sỉ nhục của môn phái con làm chưởng môn, Lăng Tiêu Phái sẽ không có tương lai.”
“Nghị định bổ nhiệm đâu? Uỷ dụ đâu? Tranh thủ lấy dấu ra đóng đi.”
Kế Ngôn khế nói: “Muốn cho ta làm chưởng môn? Đánh chết ta cũng không làm.” Đúng không?” Lữ Thiếu Khanh hung hăng: “Giờ ta sẽ thu thập huynh, đánh cho huynh phục, đánh cho huynh khóc lóc cầu xin làm chưởng môn.”
“Chả lẽ lại sợ đệ?”
Khí tức Kế Ngôn đột nhiên trở nên sắc bén.
Khí tức Luyện Hư hậu kỳ cảnh giới tầng chín ép cho mấy người Ngu Sưởng, Thiều Thừa không thở nổi.
Cho dù là tổ sư Kha Hồng cũng sắc mặt đại biến, cảm giác như một tòa núi lớn đè xuống. Lữ Thiếu Khanh cười ha ha, cũng lộ ra khí tức của mình. “VùiI”
Như một trận cuồng phong thổi qua, áp lực của đám người lớn hơn.
Cả tòa đại điện lung la lung lay, chịu đựng áp lực lớn lao, bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ sụp đổ.
“Kẻ đến sau như huynh, đừng tưởng rằng có thể đánh được ta”
Bóng dáng Kế Ngôn lóe lên: “Ra ngoài đánh một trận!” “Đến đi, hôm nay sẽ cho huynh biết sự lợi hại của ta!” Lữ Thiếu Khanh cũng biến mất theo, lưu lại đám người hai mặt nhìn nhau ở đại điện. Rất lâu sau, Ngu Sưởng nhìn qua mấy vị phong chủ khác: “Có phải hai người bọn hắn thừa cơ chạy mất rồi không?” Đám người là ai?
Liếc mắt liần nhìn ra Lữ Thiếu Khanh cùng Kế Ngôn có ý định gì.
Tìm lý do bỏ chạy. Thiều Thừa che trán: “Dạy bảo vô phương, mong chưởng môn trách phạt.” Ngu Sưởng cạn lời phất phất tay, cảm giác chẳng còn gì luyến tiếc: “Trách phạt cái gì mà trách phạt, vị trí chưởng môn này của ta bị người ta ghét bỏ rồi.”
Ngu Sưởng đã hoài nghi nhân sinh.
Vị trí chưởng môn Lăng Tiêu Phái này thật sự tệ như vậy sao?
Hai đệ tử kiệt xuất nhất, xuất sắc nhất môn phái đều ghét bỏ không thôi. Lăng Tiêu phái hiện tại dù sao cũng là môn phái đứng đầu Tê Châu mà.
Người bên ngoài muốn vào phải chen lấn nhau đến rách đầu.
Vị trí chưởng môn này bên dưới cũng vô số người nghĩ tới.
Biểu cảm của Lục Tế hơi giật giật, ông ta là phó chưởng môn thường vụ cũng cảm thấy mình bị mạo phạm. Chính chưởng môn còn không hiếm lạ, phó chưởng môn càng không đáng nhắc đến.
Lục Tế không kìm được chửi thề một câu: “Hai tiểu tử khốn kiếp!”
Tỉ Dao che miệng cười khẽ, âm thanh dê nghe quanh quấn trong đại điện: “Xem ra, chỉ có thể để Ngọc Thần tới làm vị trí chưởng môn này rồi.”
Hạng Ngọc Thần là thân đồ đệ của Ngu Sưởng.
Cũng là lựa chọn thích hợp. Trong đông đảo đệ tử biểu hiện không tệ, chẳng qua so với Lữ Thiếu Khanh, Kế Ngôn thì kém nhiều thôi. Tiêu Y rất kỳ quái, sau khi ở bên cạnh nhìn một hồi, vẫn là không kìm được mở miệng: “Chưởng môn, tại sao phải thoái vị ạ?”
Hai mắt Tiêu Y lóe lên ánh mắt tò mò.
Trong lòng âm thầm suy đoán, không phải đi uống hoa tửu nhiều quá cảm thấy không còn mặt mũi gặp ai nên mới phải thoái vị nhượng chức đấy chứ?
Thiều Thừa thay Ngu Sưởng trả lời vấn đề này: “Trung Châu bên kia xảy ra đại sự.” Sau khi Tiêu Y nghe xong, bừng tỉnh đại ngộ: “Cho nên chưởng môn mọi người muốn đi tiềm tu sao?”
“Có phải hơi nước đến chân mới nhảy không?”
Thiều Thừa nhịn không được nói: “Con cũng đừng nói nữa.”
Lúc này mà con vẫn còn miệng nhanh hơn não vậy? Thiều Thừa nói với đồ đệ mình: “Hiện tại thiên địa có biến, để những người trẻ tuổi các con tiếp nhận sự vụ môn phái sớm một chút, sau này mấy lão già chúng ta không có ở đây, các con cũng có thể thích ứng tốt hơn trong tương lai.”
Tiêu Y lắc đầu nói: “Sư phụ người nói mấy lời xui xẻo gì vậy, mọi người đều mệnh dài trăm tuổi đấy.”
Tiêu Sấm nhìn thấy Tiêu Y nói chuyện không đáng yêu như vậy, đau lòng nhức óc.
Cháu gái của mình chung quy là bị người ta dạy hư rồi.
Thế nào gọi là sống lâu trăm tuổi, đang nguyền rủa mọi ngườ
Chắc chắn là tên kia dạy. Ngu Sưởng không tức giận mà nghiêm túc nói: “Thế đạo thay đổi nhiều, mấy lão già chúng ta phải sớm chuẩn bị sản sàng mới được.”
Tiêu Y lại nói: “Không cần lo lắng đâu ạ.”
“Không phải vẫn còn Đại sư huynh và Nhị sư huynh sao?” “Người cho rằng hai người bọn họ vì sao đột nhiên lộ ra thực lực của mình? Còn không phải là để muốn nói với mọi người, không cần phải quá lo lắng à?”
A? Lời này của Tiêu Y vừa nói ra, mọi người nhất thời lau mắt mà nhìn Tiêu Y.
Mục đích Lữ Thiếu Khanh cùng Kế Ngôn triển lộ thực lực của mình đúng là trong lúc nhất thời bọn hắn đã bỏ qua.
Không ngờ Tiêu Y có thể nhìn thấy được tầng ý nghĩa này. T¡ Dao bật cười, trên mặt mang vẻ hâm mộ, nói với Thiều Thừa: “Số Thiều sư đệ tốt thật.”
Ba đồ đệ, ai nấy đầu bất phàm. Tiêu Sấm còn kiêu ngạo hơn cả Thiều Thừa, đây chính là cháu gái của mình, là người của Tiêu gia, ông ta cười lên ha hả: “Tốt, tốt lắm.”
Thiều Thừa cũng vô cùng vui mừng, tiểu đồ đệ cũng có tiền đồ.
Các tổ sư Thiên Ngự Phong phù hộ rồi.
Kha Hồng cũng hài lòng gật đầu: “Không tệ, Thiên Ngự Phong đúng là mạch xuất sắc nhất Lăng Tiêu Phái rồi.” Thiều Thừa vội vàng khiêm tốn: “Tổ sư quá khen.” Cơ Bành Việt bỗng nhiên nói: “Tiểu tử kia nếu thay đổi tính cách có lẽ sẽ càng tốt hơn.” Tất cả mọi người đều biết Cơ Bành Việt đang nói ai.
Tên tiểu tử khiến bọn hắn nhức đầu kia.
Thiều Thừa lại nói: “Sửa rồi thì không còn là hắn nữa.” Đồ đệ không có mặt, thân là sư phụ phải cật lực bảo vệ. Rời khỏi đại điện môn phái, Lữ Thiếu Khanh võ ngực: “Dọa chết người, chưởng môn nghĩ quần sao?” “Thế mà dự định để cho ta làm chưởng môn, không sợ Lữ Thiếu Khanh cứ thế xuống dốc không phanh à?”
Kế Ngôn ở bên cạnh, thản nhiên nói: “Đệ không làm ẩu, Lăng Tiêu phái không thể xuống dốc được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận