Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 3262: Hạ giới người quen biết cũ (length: 6554)

Ba bóng người, cao lớn mà mạnh mẽ, bọn hắn tỏa ra khí tức cũng đều là nửa bước Tiên Đế.
Cũng vẫn là hai nam một nữ!
Bọn hắn xuất hiện trong trận truyền tống, đi ra sau lưng Loan Sĩ, cung kính hành lễ.
"Đại nhân!"
Ba người đều đối với Loan Sĩ tràn đầy tôn kính và sùng bái.
Mộc Vĩnh thì lộ vẻ chán ghét, lùi lại mấy bước.
"Ồ, người quen cũ!" Nhìn người đến, Lữ Thiếu Khanh mắt có chút nheo lại.
Tiêu Y lẩm bẩm, "Kẻ thù của nhị sư huynh kìa, Trương Tòng Trùng, Tân Nguyên Khôi, còn có con sâu cái kiến Mị gia không biết sống chết."
Trương Tòng Long, Tân Nguyên Khôi, và Mị Á.
Ba người ánh mắt đỏ ngầu, tỏa ra khí tức hắc ám.
Bọn hắn đã rơi vào tay hắc ám Đọa Thần, trở thành quái vật.
Tuy vậy, trong ánh mắt đỏ ngầu vẫn giữ được lý trí.
Ba người nhìn Lữ Thiếu Khanh bằng ánh mắt đầy phẫn nộ, hận ý vô tận và sát ý.
"Các ngươi khỏe, vẫn chưa chết sao?"
Lữ Thiếu Khanh không quan tâm đến ánh mắt bọn họ, cười tủm tỉm chào ba người, "Tha hương ngộ cố tri, thật là vui mừng."
"Lữ Thiếu Khanh!" Trương Tòng Long nghiến răng, từng chữ một thốt ra, chứa đựng hận ý ngút trời.
Trương Tòng Long hắn vốn là thiên chi kiêu tử của Tề Châu, luôn luôn bất phân thắng bại với Kế Ngôn, luôn là người có thực lực cạnh tranh vị trí đệ nhất người trẻ tuổi Tề Châu.
Thời điểm đó, hắn cho rằng ngoại trừ Kế Ngôn, cả Tề Châu không ai lợi hại hơn hắn.
Cho đến khi gặp Lữ Thiếu Khanh, hắn mới biết trên thế giới này còn có người vô sỉ đến vậy.
Thực lực không hề kém Kế Ngôn, hơn nữa còn thuộc loại vừa chết vừa tiện.
Một cái miệng, giết người không thấy máu.
"Là ta, là ta," Lữ Thiếu Khanh hất tóc, "Không cần lo lắng nhận lầm người."
"Đáng chết con sâu cái kiến!" Tân Nguyên Khôi cũng hận ý ngút trời, nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh không chịu thua, "Quái vật xấu xí!"
Sau đó thả Tiêu Y ra, "Mắng hắn...."
Tiêu Y mở miệng ngay, "Lão già, sao ngươi còn dám vác mặt ra đây?"
"Cháu trai của ngươi đều chết hết rồi, ngươi còn sống làm gì?"
"Ngươi có xứng đáng với con ngươi không? Con của ngươi, cháu của ngươi đều đang ở dưới chờ ngươi đó, ngươi mau đi mà đoàn tụ với chúng đi!"
"Vốn tưởng rằng ngươi sống lâu như vậy thì phải là một con rùa già chứ, không ngờ lại là một con chó già!"
"Làm chó chắc đã lắm đúng không? Đến đây, kêu vài tiếng nghe xem nào, ta chỗ này có xương này, kêu vài tiếng ta thưởng cho."
"Không đúng, ngươi cũng là một con chó già rồi, chắc không có răng gặm xương đâu...."
Lữ Thiếu Khanh nói chen vào, "Đừng như thế, hắn không phải còn có cái lưỡi sao? Cứ để cho hắn liếm, chúng ta không thể ngược đãi động vật..."
Đám người xung quanh đều có biểu cảm khác nhau.
Phục Thái Lương che trán, thật sự câm nín, Phong Tần thì cười khổ.
Quản Vọng lắc đầu, Ân Minh Ngọc thì há hốc mồm, không thể tin nổi nhìn Tiêu Y.
Nàng so sánh với thái độ thường ngày của Tiêu Y với mình, Ân Minh Ngọc cảm thấy Tiêu Y đối với nàng vẫn không tệ.
Ít nhất không có chửi nàng cẩu huyết đầy đầu.
Về phần bên Loan Sĩ bọn hắn.
Loan Sĩ thần sắc không đổi, nhưng trong mắt lại ẩn chứa một tia hài lòng.
Trương Tòng Long mặt mày khó coi, những ký ức không hay cứ liên tục hiện lên theo giọng nói của Tiêu Y, đó là những hồi ức không thể nào chịu đựng nổi.
Mị Á im thin thít, ánh mắt kiêng kị.
Nàng cũng muốn hỏi tội Lữ Thiếu Khanh, nhưng nhìn thấy Tân Nguyên Khôi bị chửi như vậy, nàng thấy tốt nhất vẫn nên làm một cô nương im lặng thì hơn.
"A, gầm...."
Tân Nguyên Khôi nổi giận gầm lên, thân thể tỏa ra luồng sương mù Luân Hồi đen sì, từng mảnh vảy xuất hiện trên người, cả người trở thành nửa người nửa quái vật.
"Ấy ấy," Lữ Thiếu Khanh lập tức nói với Loan Sĩ, "Coi chừng chó của ngươi!"
Loan Sĩ hừ một tiếng, âm thanh rung động, sóng âm vô hình khuếch tán ra.
Tân Nguyên Khôi thân thể bỗng run lên, cuồn cuộn sương mù Luân Hồi đình trệ.
Hắn ngẩng đầu nhìn Loan Sĩ, "Đại, đại nhân..."
Trong mắt hắn mang theo sợ hãi, phẫn nộ, còn có cả sự không hiểu sâu sắc.
Loan Sĩ đã đồng ý giúp hắn báo thù, nhưng bây giờ kẻ thù ở ngay trước mặt, vì sao lại không cho hắn ra tay?
Loan Sĩ không phản ứng Tân Nguyên Khôi, hắn nói với Lữ Thiếu Khanh, "Ta biết rõ ngươi cùng ba người bọn hắn đều có mâu thuẫn..."
"Không có!" Lữ Thiếu Khanh lại ngắt lời Loan Sĩ, giọng nói thật to, "Ta cùng bọn hắn không có bất cứ mâu thuẫn gì."
"Tính tình của ta ôn hòa, bình dị gần gũi, hay giúp đỡ người khác, chưa từng mâu thuẫn với ai, người đã từng quen biết ta ai mà chẳng giơ ngón cái lên khen một tiếng người tốt?"
Người tốt?
Đám người đen mặt.
Trương Tòng Long và Tân Nguyên Khôi khóe miệng giật giật, muốn ân cần thăm hỏi Lữ Thiếu Khanh một hồi, hận không thể phun hết ra ngoài.
Loan Sĩ cũng đen mặt.
Hắn tiếp xúc với Lữ Thiếu Khanh không nhiều, nhưng hắn biết rõ dù xét từ góc độ nào cũng không thể nói Lữ Thiếu Khanh là người tốt được.
Mở miệng ra là nói xạo!
Đối mặt với Lữ Thiếu Khanh vô sỉ như vậy, Trương Tòng Long thật sự không nhịn được, "Thù diệt môn, ta và ngươi không đội trời chung."
Hai mắt Trương Tòng Long như phun lửa, chỉ hận không thể đem Lữ Thiếu Khanh chém thành trăm mảnh, đốt thành tro.
"Ấy," Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, "Nói gì vậy."
"Đó là chuyện giữa các môn phái, là công sự, giữa cá nhân ta và ngươi không có mâu thuẫn gì, càng không có thâm thù đại hận gì."
Cuối cùng hắn còn lên giọng dạy bảo Trương Tòng Long, "Ngươi người này, công và tư không phân biệt, trách không được lẫn vào tệ như vậy, muốn đi làm chó cho người ta."
"Nhưng làm chó mà cũng không hiểu chuyện, không ổn đâu nha."
"Ngươi thấy chủ nhân ngươi lên tiếng chưa? Chưa lên tiếng mà ngươi đã sủa, vậy là không biết điều, không chuyên nghiệp, ngươi còn phải đi học tập thêm về cách làm cẩu tài đi..."
"A!" Trương Tòng Long tức đến phát điên, vốn dĩ đã tràn ngập hận ý và phẫn nộ với Lữ Thiếu Khanh.
Nghe Lữ Thiếu Khanh nói như vậy, càng không thể nhịn nổi, cả người suýt thì nổ tung.
Lửa giận nuốt chửng lý trí của Trương Tòng Long, hai mắt hắn đỏ bừng, trong mắt chỉ còn sát ý vô tận.
"Ta muốn giết ngươi!" Trương Tòng Long trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm, hàn quang màu đen lóe lên, sương mù Luân Hồi bốc cao ngút trời.
Lữ Thiếu Khanh không hề sợ hãi, kêu lớn với Loan Sĩ, "Quản cho tốt chó của ngươi...."
Bạn cần đăng nhập để bình luận