Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 354 - Ta sẽ đi Trung Châu (tt)



Chương 354: Ta sẽ đi Trung Châu (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmThật lâu sau, gã mới chậm rãi hỏi: “Sư muội, muội không quay về sao?”Tuyên Vân Tâm đã cân nhắc xong hướng đi tiếp theo nên không còn sợ Cận Hầu nữa.Nàng ta thản nhiên nói: “Nhờ Đại sư huynh chuyển lời tới sư phụ rằng tạm thời muội sẽ không trở về Điểm Tinh Phái, muội muốn tới Trung Châu.”Trung Châu?Ánh mắt Cận Hầu lại càng thêm sắc bén. Gã không nói gì thêm nữa, chỉ cười hẹn: “Được. Đến lúc đó chúng ta sẽ gặp nhau ở Trung Châu.”Cận Hầu hẹn đầy mạnh mẽ, không hề tức giận khi nghe tin Tuyên Vân Tâm muốn tới Trung Châu.Nghe giọng nói của gã cứ như thể Tuyên Vân Tâm không thể trốn khỏi lòng bàn tay của gã ấy.Tuyên Vân Tâm nghe vậy không hề tức giận, cũng không kinh hoảng.Nội tâm nàng không một gợn sóng, ánh mắt vẫn bình tĩnh như trước, khiến cho nhan sắc tuyệt mỹ lại càng thêm vài phần hấp dẫn.Ánh mắt Cận Hầu lóe lên một tia lửa nóng. Đây là nữ nhân mà gã đã chọn.Nhưng sự bình tĩnh của Tuyên Vân Tâm khiến cho gã cảm thấy hơn bất an.Trước đó, tại Điểm Tinh Phái, Tuyên Vân Tâm nhìn thấy gã sẽ không tự chủ được mà có vẻ sợ hãi.Dù nàng ta đã rất cố gắng che giấu nhưng Cận Hầu vẫn có thể ngửi ra được.Nhưng bây giờ gã phát hiện Tuyên Vân Tâm rất bình tĩnh.Cận Hầu hơi suy tư một chút liền hiểu ra.Gã cười nói: “Không phải nghĩ tới Trung Châu liền có thể thoát khỏi ta chứ? Cuối cùng muội vẫn là nữ nhân của ta.”Lữ Thiếu Khanh xông lại, mắng ầm lên: “Ngươi đi tìm cái chết à? Dám đùa bỡn với nữ nhân của ta? Có tin ta chơi chết ngươi ngay ở đây không?”Trong lòng Lữ Thiếu Khanh vẫn khó chịu vì không cách nào mò được nước béo từ trong giới chỉ của Cận Hầu.Thái độ của Tuyên Vân Tâm không có bất kỳ biến hóa nào, thậm chí ánh mắt nhìn Cận Hầu còn có vài phần thương hại.Trước kia ta còn tưởng ngươi là người lợi hại nhất.Nhưng từ khi gặp tên hỗn đản này ta mới biết ngươi cũng không đáng sợ.So với hắn, ngươi còn kém xa.Lại nói, ngươi chọc tới hắn rồi, ngày sau gặp lại, ngươi cảm thấy mình có thể lật thế sao?Đây là một trong những nguyên nhân mà Tuyên Vân Tâm không còn e ngại Cận Hầu nữa.So với Lữ Thiếu Khanh, Cận Hầu còn kém xa.Mà Tuyên Vân Tâm tin tưởng, tới Trung Châu rồi, chỉ cần có thể tiến vào học viện Trung Châu, nàng ta nhất định có thể tốt hơn bây giờ ở Điểm Tinh Phái.Tuyên Vân Tâm bỗng nở nụ cười xinh đẹp, mị hoặc chúng sinh. Nàng ta cố ý bước mấy bước tới gần Lữ Thiếu Khanh, như một đóa hoa tươi mùa xuân kiều diễm, vô cùng hấp dẫn.Nàng ta nói với Cận Hầu: “Đại sư huynh, tới khi ấy hắn cũng sẽ tới Trung Châu.”“Không sai.” Lữ Thiếu Khanh hết sức phối hợp, chỉ vào Cận Hầu mà nói: “Nói cho ngươi biết, ngươi ngoan ngoãn nằm im ở Điểm Tinh Phái mà làm Sơn Đại Vương của ngươi đi. Dám tới Trung Châu quấy rầy cuộc sống của chúng ta, ta sẽ chơi chết ngươi.”“Nể mặt Vân Tâm, ngươi lập tức cút đi cho ta.”Cận Hầu nghiến răng đầy dữ tợn.Trong lòng gã rất hận, chỉ hận không thể hủy diệt thế giới này.Tuyên Vân Tâm âm thầm lắc đầu. Ngươi cùng hắn khác nhau.Căn bản ngươi không thể lĩnh ngộ được ý tứ trong đó.Cận Hầu đối mặt với Lữ Thiếu Khanh, trong lòng hận muốn chết.Gã chỉ vào Cảnh Dương và Công Tôn Tố, nghiến răng nói: “Ta muốn đưa cả hai người bọn họ đi nữa.”Cảnh Dương và Công Tôn Tố tới tìm gã, cho gã một lệnh bài nhập học miễn thi, nhưng lệnh bài này đã bị hủy hoại cùng với nhẫn trữ vật rồi.Gã nhất định phải đòi lại từ hai người Cảnh Dương mới được.Lữ Thiếu Khanh không từ chối. Dù sao cũng không giết được, xử lý thế là được rồi.Hắn bẻn hỏi Tiêu Y: “Còn muốn giáo huấn mụ kia nữa không?”Tiêu Y nhìn Công Tôn Tố. Đến bây giờ ả ta vẫn còn chưa tỉnh lại, trông cực kỳ thê thảm.Thấy vậy, Tiêu Y cũng không còn giận nữa, lắc đầu.Nhưng Tiểu Hồng trong tay nàng kêu lên hai tiếng.Tiêu Y nghe được bèn bế Tiểu Hồng đi tới trước mặt Công Tôn Tố. Tiểu Hồng dựa vào tay Tiêu Y gian nan nhích người thò mông ra.Trước ánh mắt của bao nhiêu người, một nhúm phân chim màu trắng hơi xam xám rơi lên mặt Công Tôn Tố.“Ngu xuẩn, chim ngốc!”Bọn Cận Hầu rời đi rồi, nhưng tiếng mắng chửi của Lữ Thiếu Khanh vẫn đang kéo dài không dứt, liên tục vọng ra không ngừng.“Đi ị ngay trước mặt mọi người, ngươi cảm thấy thế nào? Về sau đừng nói là đi cùng ta nữa, ta không chịu nổi.”“Ngươi cứ đi theo chân sư muội ngốc này đi!”“Con chim ngốc, con chim ngu nhất trên đời mà, sao vừa rồi bà tám kia không chụp chết ngươi luôn đi?”“Bao giờ ngươi mới sửa được cái tật lòng dạ hẹp hòi thế hả?”Cận Hầu nghe đến đó, nhịn không được mà cười lạnh một tiếng, lạnh lùng hỏi: “Còn biết xấu hổ sao?”Sắc mặt Cảnh Dương rất khó coi: “Kẻ thô bỉ. Hắn mà cũng biết xấu hổ nữa à?”Công Tôn Tố bị dính phân chim vào mặt.Làm đồng đội, gã ta cũng cảm thấy dường như phân chim kia dính cả trên mặt mình nữa.Buồn nôn.Một khắc sau, lại có tiếng chửi của Lữ Thiếu Khanh vọng ra: “Đi ị cũng không biết đường, sao không ị vào miệng ả ta?”“Muốn ị thì tất cả đều phải được hưởng chung, vì sao ngươi không ị vào hai tên Cận Hầu và Cảnh Dương kia?”“Bọn họ chắc chắn đang chửi ta hẹp hòi. Ta chịu không nổi!”Cận Hầu và Cảnh Dương nghe được thì liếc nhau một cái, ánh mắt cả hai đều lóe lên một chút e ngại.Nếu bị một con chim ị lên đầu, cả đời này họ sẽ không ngóc đầu lên được.Thậm chí Cận Hầu còn không nhịn được mà thúc giục: “Nhanh lên!”Tuyên Vân Tâm ôm trán, không biết nói gì cho phải.Chủ nhân lòng dạ hẹp hòi, sủng vật nuôi ra cũng hẹp hòi theo.Ngươi còn không biết xấu hổ mắng con chim nữa à? Sao không biết tự tìm nguyên nhân từ bản thân mình?Nhìn tên chủ nhân hỗn đản này vừa mắng vừa hớn ha hớn hở.Nào có tí tức giận nào như khi không mò được lợi ích từ Cận Hầu đâu?

Bạn cần đăng nhập để bình luận