Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1384: Không phải là ông dùng đồng tiền của ta rồi chứ

Chương 1384: Không phải là ông dùng đồng tiền của ta rồi chứChương 1384: Không phải là ông dùng đồng tiền của ta rồi chứ
Trong hư không dường như vang lên tiếng gió vun vút, không gian loạn lưu tứ ngược, xé rách hết thảy những gì nó gặp, uy lực nổ tung liên hồi.
Sóng xung kích mắt trần có thể nhìn thấy từ đằng xa không ngừng mở rộng ra bốn phía, bạo tạc đang không ngừng mở rộng, không ngừng thôn phệ tất thảy trong thiên địa.
Cho dù là cách thật xa, Tương Quỳ cũng có thể cảm nhận được uy lực bên trong.
Dưới công kích của sóng xung kích, chung quanh như bị một đôi tay lớn dùng lực đè ép, không gian tĩnh lặng vỡ vụn, gợn sóng chập trùng, không ngừng lăn lộn, liên miên không ngừng. Trên đại địa, mặt đất không ngừng sụp đổ, không ngừng biến mất.
Tương Quỳ tê cả da đầu, một lần nữa gia tốc, ông ta hận mình không thể mọc ra đôi cánh để chạy nhanh ra khỏi nơi này hơn.
Tuy nhiên tốc độ của Tương Quỳ rất nhanh nhưng sóng xung kích của bạo tạc còn nhanh hơn.
Rất nhanh, chỉ sau mấy hơi thở Tương Quỳ liền bị đuổi kịp.
"Phụt!"
Sóng xung kích cường đại, uy lực khủng bố đột nhiên đột kích, Tương Quỳ vốn bị thương ra sức ngăn cản nhưng vẫn bị thổ huyết, lại một lần nữa thụ thương.
Tương Quỳ chống lên một linh khí hộ thuẫn, một mực bảo vệ mình. "Rầm, rầm!"
Sóng xung kích không ngừng công kích, linh khí hộ thuẫn của Tương Quỳ sáng tối chập chờn, không ngừng phát ra tiếng vang, dường như có thể vỡ tan bất cứ lúc nào.
Tương Quỳ âm thầm kêu khổ, linh lực trong cơ thể ông ta không ngừng biến mức, công kích cường độ to lớn khiến huyết khí trong cơ thể ông ta như nước sôi sùng sục, khó chịu muốn mạng.
Lần này Tương Quỳ mới hiểu ra vì sao Lữ Thiếu Khanh muốn ông ta rời đi trước.
Bây giờ khoảng cách chỉ gần vạn dặm, uy lực bạo tạc truyền đến nơi này vẫn lớn như vậy.
Nếu ông ta vẫn ở gần đấy thì sẽ bị bốc hơi trong nháy mắt.
Mà bây giờ, ông ta cũng không chịu nổi, ông ta vốn bị thương nên ngăn cản cũng vô cùng vất vả.
Tuy nhiên sóng xung kích của bạo tạc tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.
Chưa đến mười hô hấp, Tương Quỳ cảm thấy uy lực bắt đầu yếu bớt, áp lực của ông ta cũng giảm bớt nên không kìm được nhẹ nhàng thở ra.
Thêm một lát nữa, cuối cùng bạo tạc dừng lại, ông ta mới dừng vận chuyển linh lực, thu hồi hoàn toàn hộ thuẫn.
Lúc này linh lực trong cơ thể ông ta đã tiêu hao bảy tám phần, may là Hóa Thần, nếu ông ta là Nguyên Anh kỳ mà đứng ở vị trí này thì cũng lành ít dữ nhiều.
Tương Quỳ nhìn về phía bạo tạc.
Nơi xa, khói mù đẳng không bay lên, trộn lẫn với sương mù màu đen nhìn như ngưng kết với nhau, vẫn tản mát ra khí tức quỷ dị.
Vị trí của Tế thần đã là một mảnh đen kịt, đó là hư không.
Bạo tạc mãnh liệt khiến một vung không gian kia sụp đổ, xa xa nhìn sang như một bộ quần áo hoàn hảo bị người †a dùng sức xé ra một vết rách lớn.
Phạm vi sụp đổ rất lớn, chung quanh vết nứt quanh quẩn tia chớp màu đen như rắn độc lượn lờ quanh rìa.
Hướng ra ngoài thêm một chút, mặt đất không biết bị đào đi bao nhiêu tầng, có nhiều chỗ lộ ra dung nham, cũng có những mạch nước ngầm nước trào ra mãnh liệt.
Đây là một hố sâu to lớn, độ lớn của hố sâu cho dù là Tương Quỳ cũng không thể nhìn thấy hết phạm vi của nó.
Đủ các loại như thế đều có thể tưởng tượng được bạo tạc ban nãy rốt cuộc khủng bố đến mức nào.
"Bạo tạc khủng bố như vậy, khốn, tiểu tử khốn kiếp sao lại làm được?"
Chấn động qua đi, Tương Quỳ không kìm được thấp giọng tự nói.
Vừa nói như thế, Tương Quỳ lập tức cảm giác được cơn đau đớn và mệt mỏi trong cơ thể truyền tới.
"Phù phù."
Sắc mặt Tương Quỳ tái nhợt, tiếng thở dốc của bản thân khiến trong lòng ông ta âm thầm tức giận, hết sức bất mãn với bản thân.
Đi theo ra ngoài, cao thủ Hóa Thần như ông ta cho tới giờ chưa hề phát huy được chút tác dụng nào mà ngược lại, còn như một gánh nặng.
Thân là tồn tại cảnh giới Hóa Thần, được vinh dự là cao thủ gần ngang hàng với Tế thần, Tương Quỳ có tự áo và kiêu ngạo riêng của mình, nhưng sau khi theo Lữ Thiếu Khanh ra ngoài, ông ta đã bị đả kích.
Biểu hiện của Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn tốt hơn ông ta nhiều, ông ta không hề giúp đỡ được một chút gì.
Cái gì mà liều mạng, dùng mạng để yểm hộ Lữ Thiếu Khanh, nói ra căn bản chỉ như một câu chuyện cười.
Lữ Thiếu Khanh căn bản không cần ông ta làm như vậy.
Tiểu tử khốn kiếp kia!
Nghĩ đến Lữ Thiếu Khanh, trong lòng Tương Quỳ lại không kìm được thăm hỏi một câu.
Nghĩ đến Lữ Thiếu Khanh, trong lòng ông ta liền tức giận, tức giận đến mức nghiến răng. Quá giảo hoạt, quá hèn hạ, có thủ đoạn lợi hại như vậy, vì sao không chịu nói thật, khiến thân già ông ta lo lắng.
Có gì không thể bình tĩnh nói chuyện được sao?
Đại lão dạy bảo đồ đệ này vẫn có chút khiếm khuyết.
Nào giống tôn nữ của ta, có gì cũng nói với ta, chưa từng giấu diếm.
Ừm, lần sau lúc gặp được đại lão phải đề nghị với ông ấy một chút mới được.
Hi vọng đại lão có thể giáo huấn tiểu tử khốn kiếp này một trận.
"Ông còn đứng ngây ra đó làm gì?" Nhưng vào lúc này, giọng Lữ Thiếu Khanh vang lên sau lưng Tương Quỳ: "Còn không chạy?"
Tương Quỳ kịp phản ứng, một lần nữa quay đầu nhìn thoáng qua vị trí Tế thần, vội vàng rời đi.
Sau khi ông ta tụ hợp với Lữ Thiếu Khanh bọn họ, Lữ Thiếu Khanh hết sức kinh ngạc: "Ông còn chưa có chết sao?"
"Không ngờ đấy, trông ông không hề hấn gì cả à? Sao ông có thể làm được vậy?"
"Có phải ông dùng đồng tiền của ta rồi không?"
Đồng tiền của ngươi?
Tương Quỳ tức giận rồi.
Đây là của ta, là pháp khí bổn mệnh của ta.
"Tiểu tử khốn kiếp, người không thể thành thật nói với ta ngươi định làm gì à?”
Tương Quỳ lật đồng tiền của mình ra, hận không thể đập lên mặt Lữ Thiếu Khanh để gương mặt đáng ghét kia nhão nhoẹt ra.
Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm nơi xa: "Nói cho ông, ông sẽ tin sao?”
Tương Quỳ nghẹn lời, hoàn toàn chính xác, nói cho ông ta biết, ông ta sẽ không tin, ngược lại còn cho rằng Lữ Thiếu Khanh bị sốt đến hỏng não rồi.
Mình vậy mà còn không cân nhắc chu đáo bằng hắn.
Tương Quỳ lúng túng không thể không nói sang chuyện khác: "Dưới bạo tạc như thế này, Tế thần hẳn không còn nữa đâu nhỉ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận