Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1243: Tương Quỳ tức giận đến muốn thổ huyết

Chương 1243: Tương Quỳ tức giận đến muốn thổ huyếtChương 1243: Tương Quỳ tức giận đến muốn thổ huyết
Cục diện đâm lao phải theo lao, Dận Khuyết không biết làm sao bây giờ.
Đồng bạn của hắn ta sắc mặt cũng khó coi, vô cùng khó xử, không nghĩ ra có biện pháp nào tốt để giải quyết cục diện trước mặt.
Đúng lúc này, có một đạo lưu quang từ trên trời giáng xuống, rơi lên lôi đài.
Màu đỏ lưu quang, như một quả cầu lửa rơi xuống, kinh diễm đám người, hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Một thiếu nữ thân mặc váy đỏ, gương mặt trái xoan tinh xảo, thân hình cao ngang ngửa Tiêu Y xuất hiện ở trước mắt mọi người.
"Là Tả Điệp cô nương!" "Là Tả Điệp tiểu thư!"
"Nàng tới rồi, đây là nữ thần của ta!"
"Oa oa, Tả Điệp cô nương thật xinh đẹp, cũng ngang ngửa với đại tiểu thư đấy. nhưng so với đại tiểu thư ta vẫn thích Tả Điệp cô nương hơn..."
"Tả Điệp cô nương tới đây muốn làm gì?"
Đối với sự xuất hiện của thiếu nữa, đám người nghị luận ầm ï, hết sức tò mò.
Người tới chính là Tả Điệp đồ đệ của Lận Vũ, sau khi nàng ta đáp xuống liền mỉm cười với Tiêu Y: "Ta làm đối thủ của ngươi, thế nào?"
Đám người kinh hãi, Tả Điệp muốn tới khiêu chiến Tiêu Y sao?
Thực lực của Tả Điệp còn cường đại hơn đại tiểu thư vài phần, đã là Nguyên Anh sơ kỳ, cảnh giới tâng hai. Tiêu Y chỉ là Kết Đan kỳ, không phải là đối thủ.
Cho dù có thêm mười phân thân cũng không đánh lại Tả Điệp.
Đám Dận Khuyết vui vẻ.
Lữ Thiếu Khanh ngây ngẩn cả người, cô nàng này từ đâu chạy đến vậy?
Tuổi tác lớn hơn Tương T¡ Tiên không bao nhiêu nhưng không hiểu chuyện bằng một nửa Tương Tỉ Tiên.
Cho tới giờ Tương Tỉ Tiên cũng không dám xuất hiện, cô nàng này chạy đến là muốn làm gì.
Từ lời nghị luận của những người chung quanh, Lữ Thiếu Khanh biết thân phận Tả Điệp.
Lữ Thiếu Khanh quát: "Làm sao? Kết Đan kỳ đánh không lại, liền phái Nguyên Anh tới rồi sao?" "Cô nàng, ngươi dâng theo mệnh lệnh đại trưởng lão sao?"
"Đại trưởng lão thật nhỏ mọn như vậy sao? Thua không chấp nhận, nên bảo cô nàng này đến đến khi phụ chúng ta, đúng hay không?”
Tả Điệp ngây dại.
Nàng ta theo bản năng trả lời: "Không, không phải."
"Ngươi không cần phủ nhận, ta biết đại trưởng lão xem thường ba người chúng ta là kẻ ngoại lai, nếu không sao vì vài câu nói thật của ta mà khiến ông ấy không vui chứ?”
"Xuất thủ đả thương ta thì cũng thôi đi, cho tới bây giờ, vẫn còn canh cánh trong lòng sao?"
"Thật là hẹp hòi, đi, chúng ta nhận thua, được chưa?" "§ư muội, nhận thua, không đánh nữa, chúng ta đấu không lại đại trưởng lão."
Lữ Thiếu Khanh có vẻ vô cùng bi phân, dáng vẻ ủy khuất khiến của mọi người hoảng hốt, trong lòng có vài phần tin tưởng, là đại trưởng lão quá đáng sao?"
"Đại trưởng lão là người như vậy sao?"
"Không thể nào, tại sao muốn nhằm vào bọn họ?"
"Không phải nói bọn hắn là người đặc biệt sao? Không chừng cũng là bởi vì cái này."
"Ừm, có khả năng..."
"Mặc dù nhìn có chút đáng thương, nhưng hẳn đắc tội đại trưởng lão, bị đại trưởng lão nhằm vào thu thập, cũng là đáng đời..." Đám người thấp giọng nghị luận, những âm thanh này khiến trong lòng Lữ Thiếu Khanh thầm cười.
Cũng làm cho Tả Điệp, Dận Khuyết bọn hắn sửng sốt.
Đây là có chuyện gì?
Cứ nói xấu đại trưởng lão như vậy à?
Sau khi Tả Điệp sửng sốt một hồi, vội vàng nói: "Ta tới đây không phải muốn giao thủ cùng tiểu muội muội, ta tới là để hi vọng các người dừng tay ở đây thôi."
"Chuyện lần này dừng lại ở đây, chớ tổn thương hòa khí của mọi người..."
Trên đỉnh núi, Tương Quỳ đang ngồi trong nhà gỗ đã được dựng lại râu tóc đều dựng đứng, toàn thân tức giận đến mức run rẩy: "Ta, ta muốn đánh chết hắn!" Khí tức cường đại suýt chút nữa khiến nhà gỗ mới xây lại một lần nữa vỡ nát.
Ông ta phẫn nộ quát tôn nữ trước mặt mình: "Ta muốn thu thập tiểu tử khốn kiếp này."
"Đáng ghét, đáng ghét..."
Tương T¡ Tiên im lặng nhìn gia gia mình.
Nàng ta lộ vẻ rất bất đắc dĩ: "Gia gia, người xem, con đã nói rồi, Mộc công tử không phải dễ đối phó như vậy."
Thân là Hóa Thần, bình thường ở trước mặt mọi người duy trì dáng vẻ nghiêm túc, nhưng, trước mặt cháu gái mình, Tương Quỳ không bày ra dáng vẻ nghiêm túc nữa.
Ông ta đỡ đầu mình, tỏ vẻ rất đau đầu: "Ta không ngờ tiểu tử khốn kiếp này lại khó chơi đến thế." Ông ta vốn tưởng sau khi tung lời đồn ra sẽ khiến mọi người đi gây sự với Lữ Thiếu Khanh.
Dận Khuyết dẫn người đi, ngược lại bị Lữ Thiếu Khanh thuận thế phản kích khiến cho bây giờ không ít người bắt đầu hoài nghi Tương Quỳ ông ta đúng như lời Lữ Thiếu Khanh nói, lòng dạ hẹp hòi, nhỏ nhẹn, cố ý nhắm vào kẻ ngoại lai như Lữ Thiếu Khanh.
Tương Quỳ không quan tâm danh dự của mình, từ ngàn năm nay, danh dự gì đó ông ta đã sớm coi nhẹ rồi.
Điều khiến ông ta khó chịu là ông ta không thể nào đấu lại tiểu tử chưa ráo máu đầu như Lữ Thiếu Khanh, ông ta thua rồi.
Bại trong tay một tiểu tử tuổi không bằng số lẻ của ông ta, cục tức trong lòng không trút ra được, kìm nén đến khó chịu.
Hiệp thứ nhất thua, hiện tại hiệp thứ hai hình như cũng gần như thua rồi.
Tương Quỳ rất khó chịu.
"Tiểu tử khốn kiếp đáng ghét!" Tương Quỳ cảm nhận được chuyện xảy ra trên sân đấu võ, tức giận tới mức cắn răng: "Ta nhất định phải thu thập ngươi."
Thân là Hóa Thần, tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện cúi đầu nhận thua.
Sau đó ông ta nói với Tương Ti Tiên: "Đi, bảo tiểu tử kia tới gặp ta."
"Gia gia, người định làm gì?"
Tương Quỳ cười lạnh: "Hừ, ta không có ý định vòng vèo với hắn, ta muốn chính diện thu thập hắn, hắn không phải nói ta hẹp hòi sao? Ta sẽ hẹp hòi cho hẳn thấy."
Thấy gia gia của mình vẫn còn tiếp tục muốn đấu với Lữ Thiếu Khanh, Tương T¡ Tiên sốt ruột.
"Gia gia, người còn muốn tiếp tục sao?"
Tương Quỳ thở phì phò nói: "Sao không tiếp tục? Ta sẽ không nhận thua hắn."
Tương Ti Tiên nhìn gia gia mình như một đứa trẻ bực bội, chọc cho Tương Ti Tiên giận đến mức dậm chân: "Gia gia, đến lúc đó chơi cứng, kết cuộc như thế nào?”
"Hiện giờ con bảo Tả Điệp muội muội đi giúp đỡ, lần sau còn ai có thể đi giúp đỡ nữa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận