Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2606: Không mở cửa liền dùng sức mạnh a (length: 7168)

Thiên Cơ báo đưa tin này, khiến người ở mười ba châu và Ma giới đều kinh ngạc.
"Không thể nào? Lăng Tiêu phái tìm được một thế giới mới ư?"
"Đùa gì vậy, một môn phái nhỏ bé lại tìm được một thế giới?"
"Chẳng phải tất cả thế giới đều đã diệt vong rồi sao? Lăng Tiêu phái tìm được thế giới không bị hủy diệt à?"
"Hừ, yêu ngôn mê hoặc, Lăng Tiêu phái định làm gì?"
"Lăng Tiêu phái muốn thừa cơ gây chú ý, nhân cơ hội nổi lên sao?"
"Đăng một bài báo lớn như vậy trên Thiên Cơ báo, chẳng phải đang quảng cáo sao?"
"Chắc chắn rồi, các ngươi xem, một người hai vạn linh thạch, chẳng phải là thừa cơ hôi của sao?"
Các tu sĩ nửa tin nửa ngờ, tỏ vẻ nghi hoặc về việc Lăng Tiêu phái có một thế giới.
Cùng một thiên địa, cùng một thế giới, thế giới do Lăng Tiêu phái tìm được lại không bị hủy diệt ư?
Chẳng phải thế giới họ tìm được chỉ là một không gian nhỏ?
Hay là do người nào đó tự tạo ra?
Ở mười ba châu, ngoại trừ vài người quen biết, không có mấy ai tin rằng Lăng Tiêu phái có một thế giới.
Còn về phía Hàn Tinh, ban đầu mọi người cũng hoài nghi, nhưng sau khi thánh địa đứng ra đích thân xác nhận, người Ma Tộc ở Hàn Tinh đều tin Lăng Tiêu phái có một thế giới có thể che chở họ.
Thánh địa cũng bắt đầu tích cực tổ chức, chuẩn bị cho việc tiến vào thế giới của Lữ Thiếu Khanh.
Dưới sự tổ chức của thánh địa, từng đoàn tu sĩ Ma Tộc bắt đầu từ Hàn Tinh tiến vào Yến Châu.
Tề Châu!
Lăng Tiêu phái bỗng nhiên trở nên náo nhiệt.
Các thế lực lớn nhỏ bắt đầu đổ về Lăng Tiêu phái.
Các tu sĩ lại một lần nữa tụ tập tại nơi này.
Lần náo nhiệt trước đây là khi Độn Giới nhằm vào Lữ Thiếu Khanh.
Lần này người đến còn đông hơn lần trước.
Tu sĩ từ tất cả các châu của mười ba châu đều đến đây.
Mục đích của họ chỉ có một, là tìm hiểu xem tin tức đó có thật không.
Một thế giới không bị hủy diệt, có thể chứa chấp con người, nghe thế nào cũng không đáng tin.
Nhưng đây là cọng rơm cứu mạng cuối cùng họ có thể bấu víu vào.
Họ muốn đích thân xác minh là thật hay giả.
Nếu thật, tự nhiên sẽ tìm cách, liều mạng để được vào.
Nếu là giả, họ sẽ ở đây hỏi tội tổ tông mười tám đời nhà Lăng Tiêu phái.
Việc số người tăng đột biến một lần nữa khiến Lăng Tiêu phái cảm thấy áp lực.
Mỗi ngày người đến bái phỏng nườm nượp, có đại diện của các thế lực lớn, cũng có những tồn tại mạnh mẽ danh tiếng vang xa.
Họ đến đều khiến Lăng Tiêu phái cảm thấy áp lực.
Hơn nữa, số người ở Lăng Tiêu thành tăng lên từng ngày, áp lực mỗi ngày một lớn.
Đối diện với quá nhiều người như vậy, nhân lực của Lăng Tiêu phái có vẻ thiếu trước hụt sau.
Song Nguyệt cốc đến giúp đỡ, Đông Minh cũng đến hỗ trợ, Giản gia, Thiên Cơ các cũng phái người đến giúp đỡ thì Lăng Tiêu phái mới có chút thời gian để thở.
Ban đầu, đông đảo tu sĩ đều nửa tin nửa ngờ, không ai dám tùy tiện đi bước đầu tiên.
Nhưng sau khi Song Nguyệt cốc, Đông Minh, Giản gia, Thiên Cơ các làm gương, dẫn người đi trước một bước, nhiều tu sĩ khác cũng quyết định theo vào.
Từng đoàn tu sĩ dưới sự tổ chức, nộp linh thạch là có thể tiến vào.
Người quen biết thì một vạn linh thạch, người bình thường hai vạn linh thạch.
Chưa đầy ba tháng, Lăng Tiêu phái đã thu về hàng vạn ức, đến tay Lữ Thiếu Khanh cũng được hơn năm ngàn ức.
Có hơn năm ngàn ức trong tay, Lữ Thiếu Khanh miễn cưỡng có thể thở phào.
Ngồi xếp bằng trong phòng, Lữ Thiếu Khanh hít sâu một hơi, lấy linh thạch ra, một mực nhẫn trữ vật lóe lên, vô số linh thạch bị thôn phệ.
Trên mặt nhẫn khe hở cũng lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được hồi phục.
Đến khi tất cả linh thạch đều bị dùng hết, Lữ Thiếu Khanh xem xét, đau hết cả đầu.
"Vẫn chưa được sao?"
Lần bị thương này so với trước còn nghiêm trọng hơn, khe hở lan rộng toàn bộ, suýt nữa thành mấy mảnh vỡ.
Bây giờ khe hở sâu hoắm đã biến thành vết rách nhàn nhạt, như con côn trùng bám trên đó, đồng thời trên bề mặt còn có vô số vết rạn nứt, nhìn thấy mà giật mình.
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy, chỉ thấy một chiếc nhẫn cũ nát rách rưới, vứt trên mặt đất chắc cũng chẳng ai thèm nhặt.
Lữ Thiếu Khanh nhìn đạo khe hở nhàn nhạt và những vết rách trên bề mặt mà thấy nhức cả đầu.
Hắn tính toán một chút, đoán chừng cần thêm hơn năm ngàn ức linh thạch nữa mới có thể hoàn toàn chữa trị.
"Nhưng mà, cũng không tệ," Lữ Thiếu Khanh lẩm bẩm, "Vẫn còn có thu nhập từ vé vào cửa, không lỗ."
Mỗi người vào, hắn ít nhất có từ năm ngàn đến một vạn linh thạch.
Số tu sĩ của mười ba châu, Ma giới đâu chỉ có vạn ức, không cần tất cả tiến vào, chỉ cần một phần ba thôi là nguyện vọng của Lữ Thiếu Khanh có thể thành hiện thực.
Nghĩ đến tương lai mình được nằm ngủ trên linh thạch, Lữ Thiếu Khanh liền chảy cả nước miếng cười, "Hắc hắc..."
Đắc ý cười vài tiếng, Lữ Thiếu Khanh lóe lên thân ảnh, tiến vào phòng thời gian, phải đi xem con ma quỷ tiểu đệ.
Không có con ma quỷ tiểu đệ, không chừng Lữ Thiếu Khanh đã sớm bỏ mạng rồi.
Sau khi đi vào, Lữ Thiếu Khanh phát hiện tình hình bên trong còn tệ hơn trong tưởng tượng.
Trước đây nơi này, trên đỉnh đầu là một mảnh tinh không, các vì sao tụ tập, rực rỡ lấp lánh.
Mà kể cả lúc bị thương nặng trước đó, nơi này vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy điểm điểm tinh quang.
Bây giờ trên đỉnh đầu là một màu đen kịt, như thể tất cả tinh thần đều đã bị dập tắt, trở về thời Hỗn Độn tăm tối.
Trong lòng Lữ Thiếu Khanh thầm kêu khổ, thế này phải tốn bao nhiêu linh thạch mới cứu được đây?
Nơi này mờ mịt một mảnh, u ám đầy tử khí, Lữ Thiếu Khanh cảm thấy tâm trạng của mình cũng ảm đạm như vậy.
Cùng ảm đạm còn có chiếc quan tài.
Lữ Thiếu Khanh tiến đến mấy bước, cảm nhận một cái, không cảm thấy bất kỳ khí tức nào.
Lại tiến lại gần một chút, đưa tay gõ gõ, "Ma quỷ, còn sống không?"
Không có trả lời, lại gọi hai tiếng nữa, vẫn không hề đáp lại.
Trong lòng Lữ Thiếu Khanh không nhịn được lo lắng, tuy nói ma quỷ tiểu đệ rất mạnh, nhưng lần này kẻ địch họ gặp phải là Tiên nhân trong truyền thuyết.
Hơn nữa còn là Tiên Quân, kẻ mạnh nhất trong số các Tiên nhân cả đời điểm cuối cùng.
Đối đầu với địch nhân như vậy, dù ma quỷ tiểu đệ rất mạnh, chắc hẳn đã dốc toàn lực rồi.
Lại gọi thêm vài tiếng nữa, vẫn không có động tĩnh gì, Lữ Thiếu Khanh càng thêm lo lắng.
Ma quỷ tiểu đệ xảy ra chuyện, chẳng phải hắn sẽ khóc chết sao?
"Ma quỷ, ngươi mà không kêu một tiếng, ta phải cưỡng ép mở cửa đấy nhé."
Tiếp tục gõ gõ, cuối cùng Lữ Thiếu Khanh lấy Mặc Quân kiếm ra, lẩm bẩm, "Phải cho chút sức mạnh mới được."
Vừa dứt lời, Lữ Thiếu Khanh liền cảm thấy một luồng hơi lạnh, ngẩng đầu lên thì thấy một bóng người hư ảo đang lơ lửng trên đỉnh đầu, đứng ở trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nhìn hắn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận