Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1067: Trái tim quỷ dị

Chương 1067: Trái tim quỷ dịChương 1067: Trái tim quỷ dị
Tổ sư bọn họ cũng chưa từng nói quái vật dùng phương thức như vậy để lây nhiễm con người.
Lữ Thiếu Khanh cũng giết không ít quái vật màu đen, cũng không phát hiện có trái tim quỷ dị như vậy.
Chẳng lẽ quái vật còn phân chủng loại?
Lữ Thiếu Khanh nói thầm trong lòng.
Tuy nhiên bây giờ không phải lúc để hắn quan tâm những chuyện này.
Hắn ngẩng đầu nhìn sang, trên bầu trời vẫn gió tanh mưa máu.
Trước mặt Mộc Vĩnh thực lực cường đại, những con quái vật thực lực tương đương Trúc Cơ kỳ, Kết Đan kỳ ngay cả tới gần Mộc Vĩnh cũng không làm được.
Kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên trùng sát tới lại hóa thành huyết vụ đây trời trước mặt Mộc Vĩnh.
Sương mù màu đen bao phủ bầu trời tỏa ra mùi vị khiến người ta buồn nôn.
Cùng với Mộc Vĩnh không ngừng tiến lại gân khe hở, số lượng quái vật cũng không ngừng giảm bớt.
Ngoài dự liệu là trong khe hở tạm thời không có nhiều quái vật hơn xuất hiện.
Điều này khiến Mộc Vĩnh vui mừng, hắn ta nói với Lữ Thiếu Khanh: "Tranh thủ thời gian, nhân lúc quái vật chưa kịp phản ứng, để ta chặn quái vật, ngươi đi xem thử có cách nào đóng khe hở lại không."
Lữ Thiếu Khanh bu môi, tâm thần khẽ động.
Mặc Quân kiếm xẹt thành một đường vòng cung trên không trung, đưa hắn đến trước khe hở.
Sau khi bọn quái vật chú ý đến hành động của Lữ Thiếu Khanh, tất cả quái vật đều phát ra tiếng gầm gừ to lớn.
Ngay cả các quái vật vây công những tu sĩ Thánh tộc khác cũng bỏ ngang trở về, thẳng tiến về phía Lữ Thiếu Khanh.
Mộc Vĩnh theo sau lưng hắn, hộ giá hộ tống hắn.
Tay hắn ta cầm trường kiếm, kiếm khí tung hoành, linh lực cường đại bộc phát, sức mạnh vô song trấn áp hết thảy.
Vô số quái vật bị giết đến ngao ngao kêu to, tử thương vô số.
Cho dù quái vật có gào thét cỡ nào, có liều mạng cỡ nào, bọn chúng cũng không thể xông vào trong phạm vi hai mươi dặm của Mộc Vĩnh.
Đối với quái vật mà nói, lấy Mộc Vĩnh làm trung tâm trong phạm vi mười dặm trở lại đó là lạch trời mà bọn chúng không thể vượt qua được.
Cho dù quái vật nào xông lên thì cũng đều trở thành vong hồn dưới kiếm.
Lữ Thiếu Khanh không để ý đến Mộc Vĩnh, đi đến trước mặt khe hở, hắn đang quan sát khe hở.
Nó như một tờ giấy trắng bị người ta xé ra một cái lỗ lớn chính giữa rồi lại dùng sức rất lớn tạo ra thành khe hở.
Biên giới khe hở quanh quẩn tia chớp màu đen, thỉnh thoảng hiện lên quang mang hắc sắc khiến người ta sợ hãi.
Đằng sau khe hở là màu đen, màu đen thuần túy, màu đen có thể thôn phệ ánh sáng, không nhìn thấy bất kỳ tình huống gì bên trong.
Lữ Thiếu Khanh không tùy tiện luồn thần thức vào trong, hắn không muốn tự tìm phiền phức.
Giờ việc hắn cần phải làm là xem thử có thể đóng khe hở lại không.
Mà mấu chốt để đóng khe hở chính là những tia chớp màu đen kia.
Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh rơi lên những tia chớp màu đen, thần thức thận trọng men vào.
Tia chớp màu đen quanh quẩn ở mép khe hở như những con mãng xà màu đen trườn qua trườn lại làm người †a sợ hãi.
Tia chớp màu đen không thể nghi ngờ là mấu chốt để cố định khe hở. Nó đống như đỉnh đồng cố định vị trí khe hở, để khe hở không cách nào khép kín.
Lữ Thiếu Khanh nghĩ trước tiên dùng thần thức dò xét một phen, nhìn xem những thiểm điện này có gì đặc biệt, nhìn xem có thể diệt trừ thiểm điện không.
Thần trí của hắn vừa đụng phải tia chớp màu đen, hắn liền cảm nhận được tia chớp màu đen truyền đến từng trận reo hò.
Lữ Thiếu Khanh cảm nhận được sự vui sướng của tia chớp màu đen liền kinh ngạc, các ngươi vui vẻ cái cọng lông.
Chúng ta quen biết sao?
Quá mẹ nó quỷ dị.
Lữ Thiếu Khanh cảm thấy cứ thu hồi thần thức lại rồi hãng nói. Nhưng thần thức đụng phải những tia chớp màu đen kia lại dung hợp với nhau, trong nháy mắt hóa thành một đạo thiểm điện to lớn màu đen.
Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy tia chớp còn lớn hơn cánh tay mình thì xù lông, xoay người bỏ chạy.
Kết quả vẫn chậm một bước, hắn vừa mới chuyển thân, đạo tia chớp màu đen kia đã từ trên trời rơi xuống.
"Âm ầm!"
Tia chớp màu đen trực tiếp bổ lên người Lữ Thiếu Khanh.
"Móa nói"
Lữ Thiếu Khanh quát to một tiếng, mạng ta xong rồi!
Mộc Vĩnh cũng bị giật nảy mình, không thể nào, khe hở còn có chức năng tự đề phòng? Người đến gần đều sẽ bị bổ sao?
Thiểm điện lớn như vậy bổ xuống, bã vụn cũng sẽ thành tro mất?
Tuy nhiên sau một khắc, Mộc Vĩnh lại phát hiện Lữ Thiếu Khanh vẫn rất ổn.
Mặc dù toàn thân hắn bốc lên khói trắng, từng sợi tóc dựng đứng thành cái †ổ quạ nhưng vẫn còn sống.
Mộc Vĩnh càng thêm kinh ngạc.
Tiểu tử này là chủng loại gì vậy?
Bị thiểm điện thô như vậy bổ mà vẫn ổn sao?
Quả nhiên đủ đặc biệt, quả nhiên có quan hệ lớn lao với khe hở.
Bên này Lữ Thiếu Khanh kêu thảm: "Chết rồi, ta chết rồi..."
Sau khi kêu lên vài tiếng Lữ Thiếu Khanh mới phát hiện mình chưa chết, không chỉ như thế, hắn cũng không hề bị thương.
Lữ Thiếu Khanh càng thêm kì quái.
Mặc dù nói luyện thể của hắn đã đại thành nhưng chưa đến mức chống đỡ lôi điện mà không hề hấn gì.
Lôi điện lớn như vậy ít nhất cũng khiến hắn da tróc thịt bong chứ?
Nhưng hắn kiểm tra một phen phát hiện mình đúng là không hề bị chút tổn thương gì.
Thương thế lưu lại do chiến đấu với Kiếm Ngũ và Thánh chủ không vì thế mà tăng thêm.
Chẳng qua quần áo chỉ bốc chút khói, tóc giống như bị uốn thôi,
Trong lòng của hắn vừa nghĩ, ý thức của hắn xuất hiện trong thức hải.
Hắn thấy quả cầu năng lượng trên bầu trời thức hải. Trong nháy mắt hắn hiểu ra.
Lữ Thiếu Khanh muốn khóc rồi.
Đại lão này không trả tiền thuê nhà thì thôi đi, giờ còn gọi cả người ngoài vào chung.
Làm gì vậy?
Tên khách trọ chó như ngươi định làm gì?
Muốn mở party à?
Ngươi có thể tôn trọng người chủ nhà là ta một chút không?
Nếu không thì, ngươi trả chút tiền thuê nhà cũng được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận