Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 575 - Tên Ẩn Danh là phạm pháp sao? (tt)



Chương 575: Tên Ẩn Danh là phạm pháp sao? (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTrong lòng Quản Đại Ngưu bi phẫn vạn phần, đánh người còn không dám nói ra lý do, chẳng lẽ ngươi chỉ đơn thuần là có tính bạo lực, nhìn thấy một thân thịt mỡ của ta dễ bắt nạt đúng không?Hắn ta run rẩy, chỉ vào Lữ Thiếu Khanh: "Lừa gạt, lừa gạt, khốn kiếp!"Lữ Thiếu Khanh trừng mắt, làm bộ xông tới, Quản Đại Ngưu sợ tới mức vội vàng lui về phía sau."Tên mập, mau đưa tin tình báo của Thiên Cung Môn cho ta.Lúc này Quản Đại Ngưu ngược lại cứng rắn vài phần, cứng cổ, bộ dáng thà chết chứ không chịu khuất phục: "Nghĩ hay lắm, những thứ này đều là tình báo, đều là linh thạch đấy."Thiên Cơ Các dựa vào bán tình báo mà kiếm được đầy bồn đầy bát, mỗi một tin tình báo đều không dễ dàng tiết lộ ra ngoài.Mặc dù hắn ta là người của Thiên Cơ Các, muốn tình báo cũng phải dùng điểm cống hiến của môn phái để đổi."Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt sao?" Lữ Thiếu Khanh rất muốn đánh Quản Đại Ngưu một trận.Nhưng mà hôm nay Quản Đại Ngưu đã bị đánh hai trận, bộ dáng hiện tại rất thảm.Mạnh Tiêu ở bên cạnh nắm nắm đấm, bốp bốp đùng đùng, muốn làm chân chó: "Muốn ta hỗ trợ không? Ta có thể đánh hắn ta."Trong lòng Quản Đại Ngưu cực hận, sao mình lại đụng phải những phần tử bạo lực này chứ?Hắn ta nhân cơ hội đưa ra điều kiện của mình: "Ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc ta đã đắc tội với ngươi ở chỗ nào?"Nếu không biết rõ vấn đề này, hắn ta có chết cũng không nhắm mắt.Lữ Thiếu Khanh nhìn sư muội cũng trông mong, muốn biết đáp án của vấn đề này, suy nghĩ một chút, thành thật báo cho Quản Đại Ngưu biết: "Bởi vì ngươi tên là Ẩn Danh."Tiêu Y trừng to mắt, khó có thể tin nhìn Quản Đại Ngưu: "Ngươi chính là Ẩn Danh?"Lúc này Tiêu Y đã hiểu vì sao Nhị sư huynh muốn đánh tên mập này.Sau khi hiểu được, Tiêu Y rụt cổ, tâm nhãn của Nhị sư huynh thật nhỏ bé, chuyện này đã qua lâu như vậy mà còn canh cánh trong lòng.Trong lòng Nhị sư huynh quả nhiên có một quyển sổ nhỏ.Ánh mắt Tiêu Y nhìn Quản Đại Ngưu mang theo vài phần thương hại, tên mập này coi như thảm rồi.Quản Đại Ngưu thì sao, hắn ta vẫn không hiểu, tên Ẩn Danh là phạm pháp hay phạm tội gì sao?Sắc mặt hắn ta đỏ bừng, thịt mỡ trên người run lên, điên cuồng gào thét với Lữ Thiếu Khanh: "Chỉ vì cái tên Ẩn Danh này mà đắc tội với ngươi sao? Có phải xung đột bát tự với ngươi hay không vậy?"Quản Đại Ngưu sắp nổ tung rồi.Hắn ta chỉ hận thực lực mình không đủ, nếu không nhất định sẽ đánh chết Lữ Thiếu Khanh.Thật đáng hận, chỉ vì một cái tên, rốt cuộc trêu chọc ngươi ở đâu vậy?Tiêu Y thấy Quản Đại Ngưu còn chưa hiểu, nàng chỉ có thể mịt mờ nhắc nhở một câu: "Mập ca ca, trước kia sư huynh của ta bị người ta, ừm, bị một Thiên Cơ giả tên Ẩn Danh mang đến không ít phiền toái."Quản Đại Ngưu ngây ngẩn cả người, hắn ta không thể tin được, nếu như là Thiên Cơ giả, chỉ có thể là hắn ta.Nhưng Quản Đại Ngưu không nhớ rõ mình mang đến phiền toái cho Lữ Thiếu Khanh lúc nào.Gặp phải loại người như Lữ Thiếu Khanh, hắn ta có chán sống mới dám đi tìm hắn gây phiền toái.Quản Đại Ngưu rất là mê mang, hắn ta thật sự nhớ không nổi có chuyện như vậy.Tiêu Y nhìn Quản Đại Ngưu mê mang, cộng thêm vết bầm trên mặt càng thêm đáng thương.Nàng sinh lòng thương tiếc, nói với Lữ Thiếu Khanh: "Nhị sư huynh, nói cho hắn ta biết được không? Để hắn ta chết rõ ràng một chút thì thế nào?"Lữ Thiếu Khanh hừ một tiếng, từ chối cho ý kiến, chuyện này nhớ lại hắn còn khó chịu.Tiêu Y liền nói mọi chuyện ra, nàng nhắc nhở Quản Đại Ngưu: "Mập ca ca, Nhị sư huynh ta tên thật là Lữ Thiếu Khanh, người Tề Châu, ngươi đã viết một bài báo về Nhị sư huynh ta và Hạ Ngữ tỷ tỷ, ngươi hẳn là nhớ rõ chứ?"Lữ Thiếu Khanh, Tề Châu, đệ nhất mỹ nhân Tề Châu Hạ Ngữ, Quản Đại Ngưu lập tức hiểu ra.Hắn ta khiếp sợ, hắn ta hoảng sợ, hắn ta phẫn nộ. Cuối cùng hắn ta vẫn không nhịn được gầm lên: "Chỉ vì cái này?"Lữ Thiếu Khanh hừ lạnh một tiếng: "Bằng không thì sao? Nếu không phải thấy tên mập ngươi còn có chút tác dụng, ta đã sớm giết chết ngươi rồi. Ác ý hãm hại, cố ý phỉ báng, ngươi có biết đã mang đến cho ta bao nhiêu phiền toái không?"Quản Đại Ngưu bi phẫn, ngửa mặt lên trời thét dài, oan ức đến chết: "Chuyện này không liên quan đến ta. Đây, đây là do người khác gửi bản thảo cho ta, ta, ta chỉ đưa tin chi tiết thôi.""Chuyện không liên quan tới ngươi? Lại còn đưa tin chi tiết?" Không được, càng nói lại càng nổi giận, Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời lại tiến lên đập Quản Đại Ngưu vài cái: "Không giết ngươi, xem như nể mặt ngươi..."Quản Đại Ngưu quỳ rạp trên mặt đất, run run rẩy rẩy, cảm giác nhân sinh vô vọng, bị tên hỗn đản như vậy ghi nhớ đời này của ta xem như xong rồi.Có nên đi tìm ông cố nhờ ông ấy ra tay, giúp ta giết chết tên hỗn đản này không nhỉ?Sau khi đánh Quản Đại Ngưu một trận, Lữ Thiếu Khanh vỗ vỗ tay, hừ lạnh một tiếng: "Đưa tình báo của Thiên Cung Môn cho ta, chuyện này ta sẽ không so đo với ngươi."Quản Đại Ngưu bò dậy, trong lòng bi phẫn vạn phần, rất muốn khóc, cũng muốn một ngụm nuốt sống tên hỗn đản này. Ngươi đánh ta còn muốn ta làm việc cho ngươi, đến khi xong xuôi sẽ là ngươi so đo với ta hay là ban ơn?"Nếu sau khi ta cho ngươi tình báo ngươi vẫn đánh ta thì phải làm sao?”Câu trả lời của Lữ Thiếu Khanh khiến Quản Đại Ngưu hộc máu: "Vậy ngươi liền chịu thiệt rồi."Quản Đại Ngưu tức giận đến nghiến răng, nhưng mà trước mặt thực lực tuyệt đối, hắn ta căn bản không làm gì được Lữ Thiếu Khanh.Tiểu sư muội tri kỷ lên sân khấu, Tiêu Y đi an ủi Quản Đại Ngưu: "Mập ca ca, ngươi yên tâm đi, Nhị sư huynh nói lời giữ lời, nói không so đo thì chính là không so đo."Nhìn Lữ Thiếu Khanh ngồi ở dưới đình, thảnh thơi bóp linh đậu, trong lòng Quản Đại Ngưu chính là khó chịu: "Hừ! Hắn đều đánh ta nhiều lần như vậy rồi."Cho dù là thù giết cha thì đánh ta nhiều lần như vậy cũng phải tiêu tan chứ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận