Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 461 - Sư phụ muốn giết người diệt khẩu



Chương 461: Sư phụ muốn giết người diệt khẩuNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm"Không có, ngươi đừng nói hươu nói vượn." Sắc mặt Thiều Thừa ửng đỏ, trong mắt hiện lên một tia bối rối."Còn dám nói không có?" Thiều Thừa như vậy, trong lòng Lữ Thiếu Khanh hiểu rõ, chút tâm tư này của sư phụ, không thể gạt được hắn."Vừa rồi người đều chảy nước miếng rồi, người xem, bên miệng còn có kìa."Thiều Thừa theo bản năng lau một cái, phát hiện cái gì cũng không có."Ha ha, quả nhiên!"Lữ Thiếu Khanh cười ha hả."Hỗn, hỗn trướng." Thiều Thừa nóng nảy đến hoảng hốt, mặt đều đỏ, rút kiếm ra, đằng đằng sát khí: "Hôm nay ta phải đánh chết tên hỗn trướng ngươi."Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời, xoay người bỏ chạy."Đừng chạy!"Thiều Thừa ở phía sau cầm trường kiếm đuổi giết."Sư phụ, tha mạng!""Hỗn trướng, đứng lại cho ta!"Thiều Thừa đuổi theo phía sau, càng đuổi ông càng giật mình.Lữ Thiếu Khanh có vẻ thành thạo, tuy rằng biểu hiện ra bộ dáng chật vật, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được đó là giả bộ. Càng là như vậy, Thiều Thừa lại càng kiên định muốn trừng trị Lữ Thiếu Khanh một trận.Mới vào cửa bao lâu chứ? Thực lực sắp vượt qua ông rồi.Không tranh thủ lúc nó còn chưa trưởng thành mà cố gắng dạy dỗ hắn một trận, chờ ngày sau hắn trưởng thành, muốn đánh cũng đánh không được.Suy nghĩ trong lòng Thiều Thừa càng thêm kiên định.Hai người đuổi tới đuổi lui ở Thiên Ngự Phong, Thiều Thừa đuổi không kịp Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh cũng không có cách nào bỏ qua Thiều Thừa."Sư phụ, người họp cả một ngày một đêm rồi, không mệt sao? Đi nghỉ ngơi một phen đi, sau đó nhanh chóng tu luyện, bằng không lại bị Đại sư huynh mắng đấy.""Mắng thì mắng, hôm nay nếu ta không trừng trị ngươi, khẩu khí trong lòng ta không trút ra được, sẽ không thể tĩnh tâm tu luyện được."Thiều Thừa bất chấp tất cả, cơ hội hôm nay nói không chừng sau này cũng không có.Lữ Thiếu Khanh quay đầu, nhìn Thiều Thừa đuổi theo không bỏ, đau đầu: "Sư phụ, người lấy cớ, người không tĩnh tâm được là vì An sư bá mà."Sát khí Thiều Thừa tăng vọt vài phần, đám mây trên trời đều bị đợt sát khí này đánh nát: "Đừng chạy, đứng lại cho ta.""Người đừng đuổi theo, con liền đứng lại.""Hừ!"Bỗng nhiên một tiếng hừ lạnh vang lên trên không trung, Kế Ngôn xuất hiện, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người.Thấy Kế Ngôn xuất hiện, hai người không hẹn mà cùng dừng lại.Lữ Thiếu Khanh giống như thấy được cứu tinh, hô to với Kế Ngôn: "Mau tới khuyên nhủ sư phụ đi, sư phụ điên rồi, muốn giết người diệt khẩu."Thiều Thừa giận dữ: "Câm miệng, hôm nay ta không thể không trừng trị ngươi một trận.""Sư phụ đang kiếm cớ lười biếng, còn không mau đốc thúc sư phụ tu luyện đi?" Lữ Thiếu Khanh chạy đến trước mặt Kế Ngôn, nói với Kế Ngôn: "Xuất ra khí thế của Đại sư huynh đi, mau.""Sư muội đang tu luyện, hai người các ngươi lại muốn tạo phản ở chỗ này sao?"Giọng Kế Ngôn giống như biểu cảm của hắn ta, lạnh như thời tiết tháng chạp."Không liên quan đến ta, là sư phụ." Lữ Thiếu Khanh ác nhân cáo trạng trước: "Ta không trêu chọc sư phụ, là sư phụ ra tay trước.”Thôi nào, nếu không phải do tiểu hỗn đản ngươi nói hươu nói vượn, thì ta cần gì phải trừng trị ngươi chứ?Kế Ngôn nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh: "Đệ không tu luyện đi, đừng gây chuyện ở chỗ này nữa."Không cần đoán cũng biết Lữ Thiếu Khanh đã chọc giận sư phụ.Lữ Thiếu Khanh kêu lên, vô cùng vô lại: "Bớt oan uổng người khác đi, thật cho rằng huynh may mắn chiếm chút tiện nghi, liền có thể oan uổng ta sao? Nói cho huynh biết, ba ngày không gặp kẻ sĩ..."Lữ Thiếu Khanh còn chưa nói xong, Kế Ngôn đột nhiên ra tay.Lữ Thiếu Khanh nhẹ nhàng né tránh, dương dương tự đắc, chỉ vào Kế Ngôn: "Tiểu tử, muốn đánh lén ta sao? Cũng không nhìn xem sư đệ của huynh là ai, nói cho huynh biết..."Nhưng mà, còn có một lực lượng cường đại từ phía sau đánh úp lại.Lữ Thiếu Khanh muốn né tránh, Kế Ngôn phía trước lại ra tay."Mẹ nó, các ngươi đê tiện!"Rõ ràng là Thiều Thừa và Kế Ngôn đồng thời ra tay với hắn.Lữ Thiếu Khanh đặt sự chú ý lên người Kế Ngôn, không ngờ sư phụ mình lại đâm sau lưng.Hai đánh một, hơn nữa đều mạnh hơn hắn, kết quả có thể tưởng tượng được.Bị khống chế gắt gao.Lữ Thiếu Khanh mắng to: "Đê tiện, hai người các ngươi bắt nạt tiểu nhân, không biết xấu hổ sao? Buông ta ra, có gan một đánh một chính diện đi."Kế Ngôn không để ý, nói với sư phụ: "Trừng trị hắn đi, chú ý đừng quấy rầy sư muội tu luyện."Sau đó xoay người rời đi, để lại một bóng lưng đẹp trai."Có bệnh sao, huynh đừng đi!""Sư phụ, con sai rồi, sư phụ, có chuyện gì từ từ nói."Thời gian trôi qua từng ngày, một tháng trôi qua rất nhanh.Tiêu Y đang ngồi xếp bằng trước cửa nhà gỗ của Kế Ngôn đột nhiên mở mắt, cả người nhảy dựng lên.Trên người bộc phát ra kiếm ý dày nặng tới mềm mại, tràn ngập quanh thân.Kiếm ý lẩn trốn xung quanh nhà gỗ cũng nhao nhao hưởng ứng, hiển lộ ra.Đây là kiếm ý của Kế Ngôn, phong mang tất lộ, bễ nghễ thiên hạ, khí tức vô địch tràn ngập.Cho dù là một người có cảnh giới Nguyên Anh đi tới nơi này, đối mặt với kiếm ý này của Kế Ngôn cũng phải chịu một chút thiệt thòi.Đối mặt với kiếm ý của Kế Ngôn, Tiêu Y không có nửa điểm khẩn trương và bối rối, kiếm ý của Kế Ngôn không có phát động tấn công với nàng, chỉ là xuất hiện.Hai đợt kiếm ý dường như phân biệt rõ ràng, lại dường như dây dưa dung hợp.Kiếm ý của Tiêu Y trước kiếm ý của Kế Ngôn, giống như muội muội nhìn thấy ca ca, làm nũng bán manh.Sau khi Tiêu Y rơi xuống đất, thu hồi kiếm ý của mình, kiếm ý xung quanh cũng rút lui, trốn đi, hết thảy khôi phục bình tĩnh.Trên mặt Tiêu Y mang theo biểu tình kích động, nhìn mọi thứ xung quanh giống như đã mấy đời chưa được nhìn, nàng vẫn còn sống.Một tháng đau khổ cuối cùng cũng vượt qua rồi.Kiếm ý lưu lại trong cơ thể nàng, trải qua khoảng thời gian cố gắng này, cuối cùng cũng hóa giải được.Trong quá trình hóa giải, Tiêu Y lĩnh ngộ thêm một bước kiếm ý.Mặc dù không lĩnh ngộ được cảnh giới kiếm ý tầng thứ hai, nhưng nàng biết kế tiếp phải tu luyện như thế nào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận