Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1752

Chương 1752
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Lữ Thiếu Khanh và Hàn Chương cũng nhận ra mọi người đang căng thẳng, hắn bèn hỏi: “Muốn đánh một trận không?”
Hàn Chương vẫn mỉm cười, thẳng thắn từ chối: “Công tử thực lực cao cường, ta không tự đi tìm đau khổ.”
Dù là cười nhưng ánh mắt lại lộ ra sự kiêng kỵ.
Nói đùa. Người này có thể vừa đánh nhau với Thánh Chủ vẫn có thể nhảy nhót tưng bừng đấy.
Dù khi ấy Thánh Chủ không phát huy ra được một phần vạn uy lực, nhưng Lữ Thiếu Khanh lúc ấy cũng chỉ là một Nguyên Anh.
Lấy thực lực của Nguyên Anh có thể ngăn cản được Thánh Chủ tấn công, có thể thấy được hắn đáng sợ cỡ nào.
Lại nói, hiện tại Lữ Thiếu Khanh cũng đã là Luyện Hư kỳ, Nguyên Anh kỳ đã trâu bò thế rồi, nói gì đến Luyện Hư kỳ.
Hàn Chương không có lòng tin có thể đánh thắng được Lữ Thiếu Khanh, tự mình chuốc khổ như thế còn không bằng cứ như thế mà rút đi thôi.
Dù sao thì hắn ta tới đây cũng không có ý định đánh nhau.
Lữ Thiếu Khanh Luyện Hư kỳ đã xuất hiện, hắn ta quay về cũng có cái để báo cáo rồi.
Nghe được Hàn Chương nói vậy, bên nhân tộc không nhịn được mà nhẹ nhàng thở ra.
ĐỒng thời, cũng âm thầm chấn kinh trước sự đáng sợ của Lữ Thiếu Khanh, rốt cuộc hắn mạnh cỡ nào mà khiến cho người của Ma tộc cũng phải né tránh.
Nghe Hàn Chương nói không có ý định ra tay, không nghi ngờ gì, thất vọng nhất chính là Đoan Mộc Kình Thiên đã đầu hàng Ma tộc.
Thấy Hàn Chương không ngờ lại không dám giao thủ với Lữ Thiếu Khanh mà còn nói năng hèn mọn như thế, trong lòng lão ta âm thầm khinh bỉ.
Mẹ nó chứ, đây thật sự là đại năng của Ma tộc sao?
Đối mặt với một tên tiểu tử còn chưa ráo máu đầu như thế mà còn không dám ra tay.
Sợ rồi! Em gái ngươi sợ rồi!
Đoan Mộc Kình Thiên chỉ muốn bắt lấy Hàn Chương mà điên cuồng chửi bới.
Tên tiểu tử ghê tởm kia còn trẻ như vậy mà có thể tiến vào được Luyện Hư kỳ là do gặp may.
Ngươi còn sợ cái cọng lông?
Ngươi thành danh đã lâu, là tu sĩ Luyện Hư uy tín lâu năm, ngươi lên đi chứ, sợ cái lông gì?
Đoan Mộc Kình Thiên hung hăng nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh. Lữ Thiếu Khanh mới là kẻ địch thật sự của lão ta.
Lão ta rơi vào tình trạng hôm nay tất cả đều nhờ Lữ Thiếu Khanh ban tặng.
Hai vị gia chủ đều chết trong tay hắn, hận này không cách nào tiêu trừ được.
Cho nên, lão ta không nhịn được mà hỏi: “Đại nhân, chẳng lẽ cứ thế mà bỏ qua cho bọn họ sao?”
“Không phải nói hôm nay phải giết tất cả mọi người ở đây sao?”
Hàn Chương nhíu mày, nụ cười lập tức tắt ngúm, lần nữa khiến cho mọi người phải e sợ: “Từ khi nào ta làm việc lại đến phiên ngươi khoa chân múa tay?”
Một ánh mắt lạnh như băng khiến cho Đoan Mộc Kình Thiên run rẩy toàn thân. Lão ta không dám bất kính với Hàn Chương.
Chỉ có thể phẫn nhận nhìn sang Lữ Thiếu Khanh.
Mà Lữ Thiếu Khanh cũng nhìn lão ta, đối mặt với ánh mắt phẫn hận đó, hắn chỉ bày ra một nụ cười khiến cho lòng Đoan Mộc Kình Thiên nhảy một cái.
Lão ta có dự cảm không tốt, không đợi lão ta kịp phản ứng, Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên mở miệng nói với Hàn Chương: “Nhờ một chút.”
Hàn Chương nhìn Lữ Thiếu Khanh, lại nhoẻn cười, như thể mới hoán đổi nhân cách vậy. “Công tử, mời nói.”
Người theo dõi nãy giờ cũng không nhịn được mà tự hỏi không biết Lữ Thiếu Khanh có phải con riêng của Hàn Chương không nữa, bằng không, vì sao thái độ của hắn ta lại tốt như thế được?
Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Đoan Mộc Kình Thiên, nói: “Ta cùng lão già này từng có thù. Giết lão ta.”
Ngây thơ!
Đoan Mộc Kình Thiên không nhịn được mà cười lạnh, nhìn Lữ Thiếu Khanh như nhìn một thằng ngốc.
Lão ta không sợ hãi, cũng không cần lo lắng.
Nhưng mà!
Giọng nói hờ hững của Hàn Chương vang lên: “Công tử muốn giết cứ giết đi.”
Hàn Chương khiến cho nụ cười của Đoan Mộc Kình Thiên đông cứng trên khuôn mặt lão ta. Lão ta không thể tin vào tai mình.
Bên dưới, dù là nhân tộc hay Ma tộc cũng đều nhao nhao xôn xao, càng khẳng định Lữ Thiếu Khanh chắc chắn là con riêng của Hàn Chương, bằng không, làm sao hắn ta lại đối tốt với Lữ Thiếu Khanh như thế.
Người bình thường có thể làm được sao?
“Đại nhân, ta.. ta… ta đã đầu nhập vào Thánh tộc.” Đoan Mộc Kình Thiên vội vàng lớn tiếng hô lên.
Không ít người âm thầm gật đầu. Đúng vậy, dù sao cũng là đầu nhập vào rồi, với người đàu nhập, dù không chào đón thì cũng nên giả bộ một chút chứ phải không?
Ngàn vàng mua xương ngựa, đứa trẻ con cũng hiểu đạo lý này.
Không ít người nhìn sang Hàn Chương, trong lòng âm thầm khẳng định chắc chắn tiểu tử kia là con riêng của ngươi.
Hàn Chương dự định từ bỏ Đoan Mộc Kình Thiên, nhưng Lữ Thiếu Khanh còn chưa vừa lòng, được một tấc lại muốn một thước: “Giết lão ta còn bẩn tay ta, ta vốn lười, ngươi làm thịt lão ta giúp ta đi!”
Mẹ nó chứ, quá phận!
Dù là nhân tộc cũng không nhịn được mà phải bĩu môi..
Người ta chịu giao người của mình cho ngươi đã coi như nể mặt mũi ngươi lắm rồi đấy, thế mà ngươi còn muốn người ta làm thịt lão ta cho ngươi nữa, mặt mũi ngươi lớn thế cơ à?
Nhưng, ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Hàn Chương lại gật đầu đồng ý: “Được.”
Trong lòng mọi người đều đồng thanh hô lớn, chứng cứ vô cùng xác thực, quả nhiên hai người là quan hệ cha con.
Đoan Mộc Kình Thiên bị dọa hết hồn, thấy Hàn Chương không giống như nói đùa thì vội vàng bỏ chạy.
Hàn Chương chỉ lạnh lùng nhìn lão ta, gật gật đầu với người bên cạnh.
Lâp tức có hai vị Hóa Thần đuổi theo.
Cảnh tượng này khiến cho tu sĩ nhân tộc và Ma tộc đều ngây người nhìn.
Thế giới này còn bình thường sao?
Nhìn Đoan Mộc Kình Thiên trốn xa, không ít tu sĩ nhân tộc âm thầm sợ hãi.
Thật đáng sợ, dù có làm chó cũng không nhất định có thể giữ được cái mạng nhỏ.
Đồng thời, cũng để cho nhân tộc nhìn thấy được tâm tính Ma tộc vốn mỏng lạnh, vô tình vô nghĩa.
Dù sao Đoan Mộc Kình Thiên cũng là một vị Hóa Thần, lợi dụng lão ta thậm chí còn có thể mời chào rất nhiều nhân tộc gia nhập.
Nhưng Ma tộc nói bỏ là bỏ, nhẹ nhõm như bỏ một con chó.
Bởi vậy, không ít nhân tộc từ bỏ suy nghĩ muốn đi làm chó.
Mà bên này, Lữ Thiếu Khanh nói với Hàn Chương: “Mang theo người của ngươi đi đi thôi.”
Hàn Chương lại nói: “Chuyện kia đành nhờ ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận