Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2439: Ta thay các ngươi đáp ứng (length: 6783)

Mở tiệc chúc mừng ư?
Lời này như một sao băng rơi xuống, trong nháy mắt kích nổ lửa giận của tứ đại gia tộc.
"Giản Bắc, ngươi thật là ngông cuồng," Ngao Thương may mắn trốn về chỉ vào Giản Bắc phẫn nộ hét, chụp một cái mũ lên đầu hắn, "Ngươi đang cố ý sỉ nhục Từ công tử?"
"Giản Bắc, nhà ngươi không muốn ra tay cũng được, thế mà còn dám ở đây cười trên nỗi đau khổ của người khác, ta thấy Giản gia ngươi to gan lớn mật thật đấy, dám đối nghịch với Từ công tử...." Công Tôn Liệt lạnh lùng lên tiếng.
"Giản Gia Thành là gia tộc đứng đầu trong năm gia tộc, đã ngông cuồng đến mức này rồi sao?" Mị Phi nhà Mị gia trong giọng nói mang theo ghen tị ước ao, "Không coi chúng ta ra gì cũng thôi đi, đến cả Độn Giới cũng không để vào mắt sao?"
Người của Mị gia, Ngao gia, Cảnh gia, Công Tôn gia nhao nhao lên tiếng, từ mọi mặt chỉ trích Giản Bắc.
Mỗi một câu nói đều hận không thể đẩy Giản gia đối đầu với Từ Nghĩa, đối đầu với Độn Giới.
Hận không thể Từ Nghĩa ra tay tiêu diệt Giản gia.
Tứ đại gia tộc tại Tề Châu chịu thiệt lớn, ngoại trừ Công Tôn gia, ba nhà còn lại mỗi nhà chết một Đại Thừa kỳ.
Dù là năm nhà ba phái, thế lực hàng đầu ở Trung Châu, bọn họ cũng không thể chấp nhận tổn thất như vậy.
Hiện tại số Đại Thừa kỳ trong nhà bọn họ cũng không còn mấy người.
Đã vậy còn Đại Thừa kỳ, vốn là chiến lực đỉnh cao nay không còn mấy ai đã đành, một đám tộc nhân tinh anh đi Tề Châu lần này thì gần như toàn bộ đi đời.
Còn có thế lực phụ thuộc của bọn họ cũng thế.
Thương vong thảm trọng, thực lực bị suy yếu cực lớn, đạt đến thời điểm suy yếu nhất từ trước tới nay.
Không tham gia nên Giản gia hoàn hảo không tổn hao gì, thực lực đã vượt qua mấy gia tộc bọn họ.
Sao bọn họ có thể cam tâm?
Hơn nữa, Giản Bắc và Lữ Thiếu Khanh lại có quan hệ bạn bè.
Theo bọn họ nghĩ, Giản Bắc và Lữ Thiếu Khanh là cùng một bọn.
Đã là đồng bọn, vậy thì phải giết chết.
Một nhà rơi xuống, vạn nhà trỗi dậy.
Giết chết Giản gia, bọn họ có thể trên xác của Giản gia mà ăn no uống đủ, khôi phục thực lực.
Đối diện với tứ đại gia tộc lộ rõ vẻ hung dữ, Giản Bắc mặc dù là gia chủ đương thời, cũng là hậu bối, nhưng hắn không hề sợ hãi chút nào.
Hắn còn bình tĩnh hơn những người nhà Giản ở sau lưng, hắn thản nhiên lên tiếng, "A, chẳng lẽ không phải vậy sao?"
"Bốn nhà các ngươi liên danh mời ta, ta còn tưởng các ngươi đại thắng trở về, định nhân danh bốn nhà đến sỉ nhục ta một phen."
"Dù sao, ta tin rằng Từ Nghĩa công tử sẽ không làm chuyện như vậy."
Hay đấy!
Không ít người trong lòng nghiêm túc, không khỏi bội phục sự xảo quyệt của Giản Bắc.
Lời này của Giản Bắc tách tứ đại gia tộc và Từ Nghĩa ra.
Từ Nghĩa sau khi nghe xong, sắc mặt cũng dễ coi hơn nhiều.
Ý của Giản Bắc rất rõ ràng, không phải hắn Giản Bắc không nể mặt Từ Nghĩa, mà là không biết rõ Từ Nghĩa cũng ở đây.
Tứ đại gia tộc đã giấu nhẹm điểm này.
Từ Nghĩa hừ lạnh một tiếng, âm thanh như sấm sét rơi vào tai những người của tứ đại gia tộc, "Thu hồi cái tâm tư nhỏ mọn của các ngươi, nếu không đến lúc đó đừng trách ta không khách khí."
Bị người mà mình xem thường muốn thiết kế, trong lòng tự nhiên khó chịu.
Một lời cảnh cáo, tất cả người của tứ đại gia tộc đều im như thóc, về phần Ngao Thương, Công Tôn Liệt lại càng im miệng trước tiên.
Người của tứ đại gia tộc nhìn Giản Bắc, trong lòng không cam lòng.
Vốn tưởng rằng có thể cho Giản gia một đòn phủ đầu, nhưng không ngờ Giản Bắc lại xảo quyệt như vậy, chỉ vài ba câu đã có thể xoay chuyển tình thế.
Trong lúc không cam lòng, trong lòng bọn họ cũng thêm phần nghiêm nghị.
Đặc biệt là Công Tôn Liệt, nhìn chằm chằm Giản Bắc, trong ánh mắt mang theo vẻ kiêng kỵ sâu sắc.
Trước kia mọi người đều nói Công Tôn Liệt là người thâm trầm, thông minh như cáo, là người lợi hại nhất trong thế hệ trẻ.
Hiện tại xem ra, Giản Bắc còn thông minh hơn hắn, làm việc nói chuyện không để lọt một kẽ hở.
Cộng thêm việc lực lượng của Công Tôn gia và Giản gia cách nhau quá xa, khiến Công Tôn Liệt cảm thấy rất khó chịu trong lòng.
"Ngồi!" Từ Nghĩa liếc mắt nhìn một vòng những người bên cạnh Giản Bắc, thoáng hiện chút thất vọng, chỉ vào một chỗ trống, bảo Giản Bắc ngồi xuống.
"Này, ngươi giỏi thật đấy." Sau khi ngồi xuống, Quản Đại Ngưu giơ ngón cái với Giản Bắc.
"Cũng được thôi, vậy mà ngươi cũng có thể biện minh qua chuyện này."
Trước mặt người khác, Giản Bắc thể hiện sự trầm ổn, có chừng mực, nhưng trước mặt người quen, Giản Bắc không cần che giấu sự đắc ý của mình, hắn cười đắc ý, "Dù sao ta cũng là theo đại ca mà thôi, chút chuyện nhỏ nhặt này chẳng phải nhẹ nhàng nắm chắc sao?"
"Cũng tại ta cả thôi," Giản Bắc liếc mắt nhìn những người gia tộc khác, trên mặt không thể nén được vẻ khinh bỉ, "Nếu là đại ca, không khiến bọn họ tức giận đến thổ huyết thì không gọi là đại ca."
Quản Đại Ngưu rất tán thành, "Không sai, cái tên hỗn đản kia, mồm mép độc địa cực kỳ."
Sau khi Giản Bắc ngồi xuống, bầu không khí trong nhất thời trở nên im ắng.
Người của tứ đại gia tộc không thể hạ nhục Giản gia, trong nhất thời không biết phải nói gì cho phải, rất nhiều chiêu đã chuẩn bị xong không dùng đến được nữa.
Từ Nghĩa bọn họ cũng không lên tiếng.
Tất cả mọi người không lên tiếng, Giản Bắc lại càng không có khả năng lên tiếng.
Hắn dứt khoát vùi đầu ăn quà vặt linh thực bày trên bàn trước mắt.
Trước kia đi theo bên cạnh Lữ Thiếu Khanh đã học được không ít thứ, da mặt dày chính là một trong số đó.
Không khí nhất thời lạnh xuống, khiến Từ Nghĩa trong lòng có chút bất mãn.
Sao?
Mấy người các ngươi còn muốn ta ném đá dò đường sao?
Từ Nghĩa đưa mắt ra hiệu cho Cừu Bạng ba người bên cạnh, bảo bọn họ lên tiếng trước.
Là nữ tu sĩ, Cừu Yếm hừ một tiếng, lạnh lùng lên tiếng, "Chuyện Tề Châu lần này, các ngươi không tìm hiểu rõ ràng đã phái người đến đó, uổng công cả mình lẫn người."
"Chuyện lần này, nhất định phải có người đứng ra chịu trách nhiệm."
Ôi!
Mọi người ở đây đều hiểu ý của Cừu Yếm.
Vừa mở miệng đã hất nồi đi rồi, trong lòng nhao nhao mắng thầm Cừu Yếm vô sỉ.
Ngươi là Đại Thừa kỳ, chính mình thất bại trở về, người chúng ta thì thương vong thảm trọng, không có mấy ai có thể trở về.
Bây giờ còn muốn bắt chúng ta chịu trách nhiệm?
Giản Bắc lập tức nuốt hết đồ ăn trong miệng, lớn tiếng nói, "Tiền bối nói có lý."
"Chuyện này, nhất định phải có người chịu trách nhiệm."
"Không biết tiền bối định làm gì?"
Cừu Yếm liếc nhìn huynh trưởng của mình, lại nhìn Khổng Hồng, lạnh lùng lên tiếng, "Lữ Thiếu Khanh nói, hắn chỉ cần 3000 ức linh thạch, nếu không hắn sẽ đến từng người một ở Trung Châu này trả thù."
"Chúng ta đã thay các ngươi đáp ứng rồi......"
"Khụ khụ..." Giản Bắc suýt chút nữa bị nghẹn chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận