Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 983. Ngươi không phải là Thánh Chủ chứ?



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm nhìn Mộc Vĩnh, chờ Mộc VĨnh trả lời.Mộc Vĩnh cũng không nghĩ linh tinh nữa, cũng nhoẻn cười: “Ta nói này, nếu cứ tiếp tục đánh nhau thế này Thánh chủ sẽ biết đấy.”“A” Lữ Thiếu Khanh hơi kinh ngạc một chút: “Chắc hẳn ngươi là Đệ nhất hoặc nhị thánh chủ.”Ngay lập tức, Lữ Thiếu Khanh chỉ có thể nghĩ tới Đệ nhất và Nhị Thánh tử.Mộc Vĩnh lắc đầu: “Ta không phải.”Lữ Thiếu Khanh tiếp tục suy đoán: “Không thể nào, vậy quan hệ giữa ngươi và Thánh chủ thế nào? Ngươi nói ngài biết là ngài biết à?”“Không phải ngươi đang lừa ta chứ?” Sắc mặt Lữ Thiếu Khanh dần dần sa sầm xuống, bắt đầu lộ ra sát khí.Mộc Vĩnh không sợ, cười nói: “Ngươi có thể thử một chút xem, ngươi đánh sập chỗ này đi, xem Thánh chủ có xuất hiện không?”“Đây chính là nơi tuyển chọn Thánh nữ đấy, Thánh chủ rất coi trọng.”Câu nói này của Mộc Vĩnh khiến cho Lữ Thiếu khanh tê cả da đầu, cảm thấy như có một đôi mắt đang ngó chừng mình.Nhất định phải quay lại tìm sư huynh đến, mau chóng rời khỏi nơi này mới được.Lữ Thiếu Khanh đè sát ý xuống: “Ngươi tới nơi này là muốn làm gì? Theo dõi ta à?”Mộc Vĩnh cũng hỏi lại vấn đề lúc trước: “Ta rất tò mò, ngươi tới đây làm gì?”Lữ Thiếu Khanh cười đáp: “Ta nói ta lạc đường, ngươi có tin không?”“Mới đầu ta đi dạo ngoài đường, không hiểu sao liền lạc đến dây.”Mộc Vĩnh xúc động muốn tát cho Lữ Thiếu Khanh một cái. Lạc đường à?Ta luôn đi sau lưng ngươi đấy, ngươi đi thẳng một đường tới đây, mục đích hết sức rõ ràng, nào có giống lạc đường tí nào?Vừa nghe là biết lời này Lữ Thiếu Khanh nói bậy, hắn ta cười ha hả không ngừng: “Ngươi cảm thấy ta giống đồ đần sao?”“Nói đi, thỏa mãn sự tò mò của ta một chút.”“Ngươi không nói, ta sợ mình sẽ nhịn không được mà nói với Thánh chủ đấy.”Lữ Thiếu Khanh chậc chậc lắc đầu: “Thánh chủ không phải cha ngươi à?”Thực ra trong lòng hắn đã khẳng định rồi. Trước đó Úc Linh đã nói, Thánh chủ có ba con trai, đứa nhỏ nhất Loan Tuấn đã chết trong tay mình.Đứa thứ nhất đứa thứ hai thì không ai biết là ai.Có lẽ chính là Mộc Vĩnh trước mắt.Thật đau đầu. Xem ra chỉ có thể nghĩ biện pháp để hắn ta không tiết lộ chuyện nơi này ra.Mộc Vĩnh lắc đầu, lần nữa phủ nhận: “Ngươi không cần đoán quan hệ giữa ta và Thánh chủ, ta không phải con ngài, nhưng rất quen thuộc ngài.”“Không thể nào.” Lữ Thiếu Khanh kinh hãi: “Ngươi là khách quý của Thánh chủ sao?”“Thật không ngờ đó, ngươi như chó đội lốt người vậy, không ngờ lại may mắn thế.”Lữ Thiếu Khanh cực kỳ chê bôi, thậm chí còn lùi lại một bước, khiến cho Mộc Vĩnh chỉ muốn lập tức đánh chết tên này.Hắn ta trầm ngâm một lát rồi cảm khái: “Ngươi có thể sống đến bây giờ, mệnh ngươi lớn thật đấy.”Cái miệng này của ngươi nhất định đắc tội rất nhiều người.Vì sao những người kia không giết chết ngươi?Lữ Thiếu Khanh không vui, ưỡn ngực, thổi tóc bay lên trời như một vị công tử tuấn dật: “Ngươi biết cái gì, ta đây người gặp người thích hoa gặp hoa nở, có phẩm cách, có dũng cảm, là thanh niên tu tiên kiểu mẫu, ai muốn giết ta chứ?”“Đâu như gia hỏa nhà ngươi, lén la lén lút theo dõi ta. Ngươi muốn làm gì?”Làm lão Lục à?“May mà ngươi gặp ta đấy, nếu là người khác thì họ đã giết ngươi từ lâu rồi.”Mộc Vĩnh chợt cảm thấy rất khó nói chuyện với Lữ Thiếu Khanh.Vừa rồi ngươi đã làm gì? Hay người vung kiếm chém ta không phải ngươi?Mộc Vĩnh trầm ngâm một lát rồi nói: “Ta nói ta cũng trùng hợp gặp ngươi ở đây, ngươi có tin không?”“Ta tin.” Lữ Thiếu Khanh nghiêm túc gật đầu: “Nếu cả hai đều trùng hợp tới đây thì thôi coi như chưa từng gặp nhau đi, thế nào?”Mộc Vĩnh nghe vậy, trong lòng đã khẳng định gia hỏa này sợ bị phát hiện.Kết quả là, hắn ta lại nói ra điều kiện: “Ngươi nói cho ta biết mục đích ngươi tới đây đi, ta sẽ đồng ý với ngươi.”“Vì sao?” Sắc mặt Lữ Thiếu Khanh thật khó coi.Mộc Vĩnh không sợ, thái độ như mình ăn chắc Lữ Thiếu Khanh rồi: “Chỉ bằng vào quan hệ thân thiết giữa ta và Thánh chủ, ta muốn biết mục đích ngươi tới nơi này, nếu không ta chỉ có thể để cho Thánh chủ tự mình tới hỏi ngươi.”“Ngươi đang uy hiếp ta sao?”Mộc Vĩnh cười nói: “Không có, nói thật đấy.”Lữ Thiếu Khanh có vẻ khó xử, suy tính hồi lâu mới nói: “Nói cho ngươi biết cũng được.”“Nhưng ngươi nhất định phải cam đoan sẽ không nói chuyện ở đây với ai.”Mộc Vĩnh cười, đồng ý: “Không vấn đề gì, ta sẽ không nói cho người ngoài biết.”Lữ Thiếu Khanh chỉ vào hắn ta, nói: “Ngươi đưa tay ra thề!”Nhất định phải bắt Mộc Vĩnh thề không thể nói chuyện hôm nay ra mới đạt được mục đích.Mộc Vĩnh gật đầu, thề nghiêm chỉnh.Thấy Mộc Vĩnh đồng ý thoải mái thế, Lữ Thiếu Khanh lại do dự, không nhịn được mà đắn đo, hắn không đoán ra được Mộc Vĩnh muốn làm gì.Bỗng nhiên, một ý niệm hiện lên trong đầu, Lữ Thiếu Khanh tê cả da đầu hỏi Mộc Vĩnh: “Mẹ nó chứ chẳng lẽ ngươi là Thánh chủ à?”Mộc Vĩnh là Thánh chủ!Đây là cách giải thích tốt nhất.Có thể giải thích được vì sao Mộc Vĩnh lại xuất quỷ nhập thần như thế, vì sao lại không thoải mái hạ sát thủ với đám Kiếm Nhất, Loan Hi.Nếu Mộc Vĩnh trước mắt là Thánh chủ, Lữ Thiêu Khanh nghĩ mình chết chắc rồi.Hắn lẳng lặng chuẩn bị tư thế ra tay, nhanh chóng đưa ra một vấn đề khác: “Ngươi không biết thân phận của chúng ta phải không?”Nụ cười trên mặt Mộc Vĩnh còn chưa đổi, vẫn cười quyến rĩ. Theo như Lữ Thiếu Khanh thấy chỉ có hồ ly vạn năm mới có nụ cười này.Mộc Vĩnh nói: “Ta biết các ngươi đến từ Nhân giới, các ngươi là Nhân tộc, nhưng ngươi yên tâm.”“Ta có chút quan hệ với Thánh chủ, nhưng không phải Thánh chủ. Nếu ta là Thánh chủ, ngươi nghĩ mình còn có thể đứng đây nói chuyện với ta à?” Hết chương 983.

Bạn cần đăng nhập để bình luận