Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2809: Thụ thương (length: 6709)

"A!"
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, khí tức của Đồ Cao Dương hoàn toàn tan biến ở phương đông này, xương cốt không còn.
Lữ Thiếu Khanh nắm trong tay một viên tiên hồn hơi cứng ngắc, hoặc có thể nói là một viên cầu năng lượng tinh khiết.
Hắn đứng sững trong hư không, rất lâu không nói gì.
Ở phía xa, Quản Vọng và những người khác thấy mà kinh hồn bạt vía.
Đặc biệt là Quản Vọng và đồ đệ Ân Minh Ngọc, da đầu cả hai đều tê dại.
Bốn vị Tiên Quân đầy tự tin mà đến, nhưng lại phải nhận kết cục như thế.
Ba người chết, một người bỏ chạy, thất bại tan tác quay về, thảm bại mà chạy trốn.
"Sư, sư phụ..." Ân Minh Ngọc nhìn Quản Vọng, nàng xem như đã hiểu rõ vì sao Quản Vọng lại coi trọng Lữ Thiếu Khanh đến vậy.
Một người mạnh mẽ như thế, đương nhiên có quyền ngông cuồng.
Thế giới của Ân Minh Ngọc lại một lần nữa sụp đổ.
Ngoài cái sự khoa trương bất thường kia, nàng không tìm được từ ngữ nào khác để hình dung sự việc đang diễn ra.
Bốn vị Tiên Quân bị đánh cho tơi tả như chó.
Nếu là tin đồn, người ta nhất định sẽ cho rằng bọn họ không xứng với danh xưng Tiên Quân.
Nhưng tận mắt chứng kiến nên Ân Minh Ngọc biết rõ, không phải Tiên Quân quá yếu, mà là Lữ Thiếu Khanh quá mạnh.
Mạnh đến mức không giống người bình thường.
Quản Vọng im lặng, vẻ mặt của hắn khá phức tạp.
Vừa kinh ngạc, lại vừa mang vẻ đã sớm đoán được.
Giống như đã sớm dự liệu được tình huống này.
Quản Vọng trước đó mấy lần muốn dạy dỗ Lữ Thiếu Khanh.
Nhưng lần nào cũng không thành, mỗi lần ra tay, Lữ Thiếu Khanh đều dễ dàng hóa giải.
Hơn nữa còn cho hắn một cảm giác kinh hoàng.
Hắn luôn có một loại trực giác mơ hồ, thực lực của Lữ Thiếu Khanh còn đáng sợ hơn so với tưởng tượng của hắn.
Hôm nay gặp mặt, xác nhận trực giác của hắn không sai.
Tên hỗn đản đồng hương thực lực kinh khủng như thế, bốn vị Tiên Quân liên thủ cũng không phải là đối thủ của hắn.
Nhục thân cường hãn, kiếm quyết thần bí và mạnh mẽ.
Sư phụ của hắn nhất định là một đại lão.
Quản Vọng trong lòng lần nữa khẳng định.
Hắn nói với Tiêu Y: "Nha đầu, sau này có cơ hội giúp ta dẫn kiến sư phụ của ngươi."
Tiêu Y chớp mắt mấy cái, nhất thời không hiểu sao Quản Vọng lại đột nhiên nói vậy.
"Cũng được thôi," Tiêu Y chớp mắt, đầu óc xoay chuyển vài vòng rồi cười tủm tỉm nói, "Bất quá, ngươi muốn nhờ sư phụ ta đánh nhị sư huynh của ta, còn thiếu chút."
"Nếu ngươi có thể khiến sư nương của ta ra tay, thì may ra được."
Tiêu Y cảm thấy Quản Vọng đã bỏ đi ý định dạy dỗ Lữ Thiếu Khanh, thay vào đó lại dự định bắt đầu từ sư phụ của nàng.
Quản Vọng mắt sáng lên, niềm vui ngoài ý muốn, "Thật?"
Được đấy, điểm này nhất định phải nhớ kỹ.
Ân Minh Ngọc im lặng, sư phụ à, người chú ý nhầm điểm rồi?
Nàng không thể không mở miệng lần nữa: "Sư phụ, bây giờ làm sao?"
Đồ Cao Dương chết không sao, nhưng Mục Dương và Ảnh Chính Sơ dù sao cũng là đồng sự của Quản Vọng.
Ân Minh Ngọc sợ Quản Vọng về sẽ khó ăn nói.
Quản Vọng khinh thường khoát tay, "Còn có thể làm sao? Bọn hắn tự tìm đường chết, trách ai được, dù sao ta đã khuyên bảo rồi."
Thấy Quản Vọng không hề rung động, Ân Minh Ngọc trong lòng bội phục: "Sư phụ anh minh!"
"Sư phụ, người đã sớm biết bọn hắn sẽ có kết cục này sao?"
Quản Vọng hơi ưỡn thẳng lưng, trên mặt cũng lờ mờ lộ ra vài phần tươi cười.
Lữ Thiếu Khanh nổi danh quá, làm Tiên Quân như hắn lại có vẻ lúng túng.
Hắn sợ đồ đệ sẽ coi thường.
Bây giờ đồ đệ lại càng thêm sùng bái mình, khiến trong lòng hắn vô cùng dễ chịu.
Tiêu Y bĩu môi, khinh bỉ Ân Minh Ngọc: "Đi theo nhị sư huynh của ta lâu như vậy rồi mà còn không nhận ra gì à?"
"Quản gia gia không có mù như ngươi đâu, ông ấy bị đả kích nhiều rồi nên tự nhiên biết rõ nhị sư huynh của ta lợi hại..."
Mẹ kiếp!
Quản Vọng tức giận trừng Tiêu Y một cái.
Không biết nói chuyện thì đừng có nói.
Ân Minh Ngọc nhìn Lữ Thiếu Khanh ở phía xa, nhịn không được nói: "Sư phụ, hắn đứng bất động, có phải bị thương rồi không?"
Nói thật, trong lòng Ân Minh Ngọc ít nhiều vẫn hy vọng Lữ Thiếu Khanh bị thương, nếu không thì thế giới sụp đổ của nàng sẽ không có cách nào khôi phục.
Quản Vọng nhìn Lữ Thiếu Khanh vẫn không nhúc nhích, cũng có chút lo lắng.
Chẳng lẽ tiểu lão hương dùng bí pháp gì nên bây giờ di chứng mới tới à?
Quản Vọng cảm thấy khả năng này rất lớn.
Dù sao bí pháp cũng tiêu hao lực lượng, vắt kiệt cơ thể, nghỉ ngơi mười năm tám năm là còn nhẹ đấy.
Nặng thì thương tổn đến căn cơ, cả đời này không khôi phục được.
Đứng bất động, khí thế ngưng tụ, nhìn thôi đã thấy nguy hiểm.
Nghĩ đến đây, Quản Vọng vội vàng nói: "Đi qua xem sao, đừng để người khác thừa lúc vắng mà vào..."
Quản Vọng và những người khác chạy đến, phát hiện Lữ Thiếu Khanh vẫn không nhúc nhích.
"Nhị sư huynh, huynh không sao chứ?" Tiêu Y giật mình, vội vàng hỏi.
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, thở dài, "Haizz..."
Không chút hứng thú, không hề có cảm giác vui vẻ hưng phấn sau khi đại thắng.
Trong mắt Ân Minh Ngọc loé lên một tia sáng: "Ngươi bị thương rồi?"
Dù sao ngươi cũng thắng rồi, ngươi cứ bị thương đi.
Không bị thương thì thế giới này không bình thường.
"Bị thương ư?" Lữ Thiếu Khanh càng thêm suy sụp, ngữ khí trầm thấp: "Sao có thể không bị thương chứ?"
Thật sự bị thương rồi?
Ân Minh Ngọc cảm thấy thế giới đang sụp đổ của mình đã ngừng lại, bắt đầu khôi phục.
Quản Vọng hồ nghi đánh giá Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi bị thương chỗ nào?"
Khí tức của Lữ Thiếu Khanh không hề suy yếu rõ rệt, trên người cũng không thấy có bất kỳ vết thương nào, nói chuyện vẫn tràn đầy khí lực.
Lữ Thiếu Khanh vỗ ngực: "Chỗ này!"
Trong lòng Quản Vọng giật mình, quả nhiên là dùng bí pháp?
Di chứng phát tác rồi sao?
Nghĩ đến đây, Quản Vọng không nhịn được nói: "Đưa bọn hắn đi là được rồi, không cần vì giết bọn hắn mà tự làm mình bị thương chứ!"
"Đánh nhau kiểu lưỡng bại câu thương là không khôn ngoan nhất đâu."
"Vết thương của ngươi, có lẽ phải mất mấy trăm năm mới lành được đấy?"
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: "Haizz, tại để một người chạy thoát, ta mới bị thương."
Cái gì?
Quản Vọng ngạc nhiên, Ân Minh Ngọc cũng ngạc nhiên.
Quản Vọng trừng lớn mắt: "Tiểu tử, ý của ngươi là gì?"
Tiêu Y cười hì hì nói: "Ý của nhị sư huynh là Giang Văn Huyền chạy thoát, hắn bị thương, đau lòng, đúng không nhị sư huynh?"
Là sư muội, một vài tâm tư của nhị sư huynh nàng đã đoán ra được rồi.
Lữ Thiếu Khanh gật đầu: "Đúng vậy đó, để một người chạy thoát tương đương với để mất một tiên hồn, cái này phải tốn bao nhiêu tiên thạch đây?"
"Nghĩ đến mà đau lòng..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận