Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2208: Xa lạ địa phương (length: 6681)

Ngu Sưởng tỏ vẻ có chút khác thường, hắn hiếm khi là người nói đỡ cho Lữ Thiếu Khanh.
"Hắn làm như vậy, cũng là vì môn phái suy nghĩ."
"Vừa lập công lớn, lại trừng phạt hắn, sẽ khiến hắn nguội lòng."
"Cũng sẽ làm những người khác nản chí."
Đạo lý thì là đạo lý này, nhưng mọi người nghe đều cảm thấy có chút kỳ lạ.
Lời này, không phải là Thiều Thừa mới nên nói sao?
Lữ Thiếu Khanh không có ở đây, Tiêu Y hứng thú cũng mất, chuyện ở đây nàng không có chút hứng thú nào.
Lập tức mang theo Tiểu Hắc vội vàng chạy về Thiên Ngự phong.
Tuyệt đối không thể để cho hai vị sư huynh lại bỏ rơi mình, dù là hai người đi ra ngoài hẹn hò, nàng cũng muốn đi theo làm kỳ đà cản mũi.
Tiêu Y âm thầm quyết định, sợ nhị sư huynh đi vệ sinh nàng cũng muốn đi theo.
Nhưng mà Tiêu Y trở lại Điền Dự về sau, không tìm được Lữ Thiếu Khanh cùng Kế Ngôn.
Nàng ngay lập tức đi tìm cây ngô đồng, bị cây ngô đồng thông báo Lữ Thiếu Khanh cùng Kế Ngôn đã đi Trung Châu, Tiêu Y suýt chút nữa ngất xỉu.
Vẫn là chậm một bước, hai người bọn họ đã ra ngoài chơi bời.
"Đồ nhị sư huynh đáng ghét, không phải nói sẽ không bỏ rơi ta ra ngoài sao?"
"Quả nhiên lời đàn ông không đáng tin."
Tiêu Y bực bội phồng má, nàng ôm Tiểu Hắc vào lòng, "Tiểu Hắc, chúng ta đi tìm ba ba của ngươi có được không?"
Tiểu Hắc có vẻ không quá muốn, nó ngáp một cái, "Ở đây chờ ba ba về không tốt sao?"
Nhị sư huynh lười biếng, sao ngươi cũng học theo lười biếng vậy?
Thói hư tật xấu của ba ba ngươi đừng có học hết.
Tiêu Y dần dần dụ dỗ, "Tiểu Hắc, con nghĩ xem, đến Vĩnh Châu theo ba ba của con, con muốn ăn gì đều được."
"Con muốn ăn, ba ba của con chẳng lẽ không mua cho con sao?"
Mắt Tiểu Hắc sáng lên, giơ tay nhỏ mập mạp lên, đổi ý, "Đi tìm ba ba!"
Tiêu Y còn ân cần hỏi cây ngô đồng có muốn đi cùng không?
Cây ngô đồng vội vàng lắc đầu xua tay, "Các ngươi đi đi!"
Nói đùa, các ngươi những người này tụ lại với nhau thì có chuyện gì tốt?
Các ngươi đều đi rồi, ta ở đây có thể thanh tĩnh một chút.
Mấy chục năm rồi, ta sắp bị các ngươi làm cho thành gỗ vụn rồi.
Bất quá Tiêu Y lại lo lắng, "Đi Trung Châu thế này, ít nhất cũng tốn mấy tháng, chỉ sợ đến lúc đó đến nơi, Đại sư huynh với nhị sư huynh lại chạy mất."
Lữ Thiếu Khanh trước đó đã phá hủy trận truyền tống từ Lăng Tiêu phái đến Trung Châu, hiện tại Lăng Tiêu phái không có trận truyền tống nào nối thẳng tới Trung Châu.
Tiêu Y muốn đến Vĩnh Châu phải trải qua hết trận truyền tống này đến trận khác, thời gian tốn thêm nhiều.
"Đi từ chỗ này đi." Tiểu Hắc đột nhiên vung tay lên, một vết nứt xuất hiện ở trước mặt.
Tiêu Y mừng rỡ, không nói hai lời mang theo Tiểu Hắc chui vào.
Vết nứt biến mất, nhưng cây ngô đồng lại cành lá loạn xạ, cảm thấy rùng mình.
Bên trong truyền đến cảm giác đáng sợ khiến nó cảm nhận được nguy hiểm.
"Đó là nơi nào? Sao cảm giác đáng sợ vậy?"
Không gian Tiểu Hắc vừa mở ra không phải hư không, mà là một thế giới khác.
Khí tức bên trong khiến cây ngô đồng sợ hãi.
Đáng tiếc trí nhớ của cây ngô đồng không tốt, nhiều chuyện đã sớm quên, nếu không thì có lẽ sẽ biết đó là nơi nào.
Nghĩ hồi lâu mà không nhớ ra được là gì, cây ngô đồng lắc đầu, "Thôi vậy, bọn chúng không phải người bình thường, nghĩ nhiều cũng vô ích."
"Hy vọng đến lúc đó, đi theo mấy đứa nhóc này có thể bảo toàn được cái mạng nhỏ này. . ."
Tiêu Y ôm Tiểu Hắc chui vào, sau khi đặt chân xuống, Tiêu Y kinh ngạc nhìn xung quanh.
"Đây là nơi nào?"
Ngay từ đầu nàng tưởng Tiểu Hắc mang nàng tiến vào hư không, đi đường từ trong hư không.
Nhưng sau khi đến đây, mới phát hiện nơi này không phải hư không, mà là một nơi nàng chưa từng thấy bao giờ.
Nơi này có ánh sáng, ở đằng xa có một ngọn lửa bốc lên trời, khiến xung quanh sáng như ban ngày.
Dù có ngọn lửa bốc cao ngút trời, nhưng không khí xung quanh lại âm u vô cùng, hơi lạnh từng đợt.
Tiêu Y dậm chân, mặt đất phát ra tiếng răng rắc, mặt đất đã đóng băng.
May là Tiêu Y đã là Hợp Thể kỳ, nếu không vừa đến đã đông thành tượng băng.
Tiêu Y không kìm được ôm chặt Tiểu Hắc, "Tiểu Hắc, đây là nơi nào vậy?"
Nơi này rất âm u, nhưng Tiêu Y lại có cảm giác ấm áp.
Cảm giác ấm áp là từ trong ngực truyền đến, Tiểu Hắc trong ngực lúc này giống như một túi sưởi, cho nàng hơi ấm.
Tiêu Y cúi đầu, phát hiện lúc này Tiểu Hắc có chút không đúng, mắt mơ màng, như mất tiêu cự.
"Tiểu Hắc, Tiểu Hắc. . ."
Tiêu Y gọi vài tiếng, cuối cùng phải nhéo hai cái vào mặt Tiểu Hắc mới khiến Tiểu Hắc hoàn hồn.
"Sư thúc. . . . ." Tiểu Hắc ngẩng đầu nhìn Tiêu Y, "Ta, cảm thấy nơi này có chút quen. . . . ."
Vẻ mặt Tiểu Hắc ngơ ngác, nó cũng không biết vì sao lại có cảm giác này.
"Có lẽ nơi này là chỗ cũ của con?" Tiêu Y lập tức tỉnh táo lại.
Thân phận của Tiểu Hắc vô cùng thần bí, Lữ Thiếu Khanh cũng đoán không được lai lịch của nó.
Nhưng việc có thể bị một tồn tại thần bí muốn thôn phệ dung hợp cũng đủ để thấy lai lịch của Tiểu Hắc lớn cỡ nào.
Tiểu Hắc lắc đầu, dù đã qua mấy chục năm, nhưng đối với Tiểu Hắc mà nói, nó bây giờ vẫn là một đứa bé mấy tuổi, đầu óc không nghĩ được nhiều như vậy.
Thế giới của nó vẫn còn đơn giản lắm, ăn cơm ngủ, đối tốt với ba ba và bạn bè của ba ba, đối đầu với kẻ địch của ba ba.
Đối với thế giới xa lạ này, Tiêu Y lập tức có hứng thú.
Chuyện đi tìm Lữ Thiếu Khanh cũng không gấp nữa.
Cứ thăm dò thế giới này một phen rồi tính.
Bất quá Tiêu Y cũng đã học được tính cẩn thận từ Lữ Thiếu Khanh.
Nàng hỏi Tiểu Hắc, "Bây giờ con có thể rời khỏi đây không?"
Tiểu Hắc gật đầu, vung tay lên, tay nhỏ mập mạp như móng vuốt vạch qua không trung tạo ra một vết nứt.
Khí tức quen thuộc từ bên ngoài truyền đến.
Tiêu Y tinh thần chấn động, có đường lui rồi, vậy thì yên tâm.
Nàng cười đắc ý, "Hắc hắc, Tiểu Hắc, đi thôi, chúng ta khám phá thế giới này, xem có gì hay, không đúng, có gì ăn ngon."
Tiểu Hắc nghe vậy cũng tỉnh táo lại, nước miếng chảy ra, "Đi tìm đồ ăn ngon."
Đồng thời Tiêu Y còn được Tiểu Hắc chỉ rõ phương hướng, "Sư thúc, bên kia, con cảm thấy bên kia có gì đó. . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận