Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2101

Chương 2101Chương 2101
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh đối xử với cây ngô đồng như thế, trong đầu Tiêu Dũng không kìm được mô phỏng lại tình cảnh Lữ Thiếu Khanh giáo huấn nữ nhỉ của ông ta.
Vừa nghĩ tới nữ nhi bị người ta khi dễ như vậy, Tiêu Dũng liên không kìm được, trở nên đằng đẳng sát khí: “Tiểu tử, xuống đây, ta muốn nghiêm túc luận bàn với ngươi.”
Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên, nhìn qua Tiêu Sấm: “Sư bá, bá phụ sao vậy?”
“Uống lộn thuốc sao?” Ta giáo huấn cây già mà thôi, làm sao lại chọc ông ta tức giận rồi?
Tiêu Sấm hừ một tiếng: “Tiểu tử ngươi đem Tiêu Y ra ngoài lầu như vậy, không báo bình an với người ta một tiếng, ngươi không thấy ngại à?” “Tranh thủ nhận sai với bá phụ đi.”
Nhìn dáng vẻ đằng đằng sát khí của Tiêu Dũng, Lữ Thiếu Khanh mỉm cười: “Bá phụ, đừng nóng giận, người tu luyện đâu có rắc rối như vậy.” “Không phải chỉ không gặp một thời gian sao? Có cần thiết phải thế không?” “Đừng hẹp hòi như vậy!” Hẹp hòi?
Ngươi hiểu tâm trạng của người làm phụ thân sao? Tiêu Dũng thở phì phò nói: “Xuống đây, đừng ép ta lên đó.”
Lữ Thiếu Khanh khoát khoát tay: “Người không phải là đối thủ của ta, ta không muốn khi dễ người.”
“Có chuyện gì, ngồi xuống nói rõ ràng không phải được rồi sao?” “Con người ta yêu chuộng nhất hòa bình, ghét nhất chém chém giết giết.”
Tiêu Dũng cười lạnh một tiếng: “Hừ, không dám sao?” “Ngươi đừng để ta coi thường ngươi.”
Nhìn thấy Tiêu Dũng quyết tâm muốn cùng mình đánh một trận, Lữ Thiếu Khanh nhức đầu, nhìn qua Tiêu Sấm: “Sư bá, ngươi không khuyên một chút sao?”
Tiêu Sấm thản nhiên nói: “Đây là việc một người phụ thân cần phải làm, ta khuyên không được.” “Được rồi, các ngươi ở đây luận bàn ổi.”
Sau khi nói xong, Tiêu Sấm trực tiếp rời khỏi nơi này. Tiêu Dũng trong lòng có chút hoảng, đệ đệ thật sự không có ý đồ gì với vị trí gia chủ đấy chứ?
Lữ Thiếu Khanh nói với Tiêu Dũng: “Bá phụ, người xem, không có người khác, người cứ coi như ta thua đi.” “Người có thể ra ngoài khoe khoang người đánh thắng ta, thế nào?” Tiêu Dũng liếc mắt, bố thí ta à?
“Tiểu tử, ngươi không dám sao?”
Tiêu Dũng tức giận giậm chân một cái, bay thăng lên, xuất thủ với Lữ Thiếu Khanh: “Hôm nay, ngươi không động thủ cũng phải động thủ.” “Khi dễ nữ nhi của ta, ta phải tính sổ với ngươi.”
Chung quanh nhấc lên cuồng phong, từng đợt uy áp khuếch tán.
Biết Lữ Thiếu Khanh là Luyện Hư kỳ, Tiêu Dũng dứt khoát không nương tay, toàn lực xuất kích.
Lữ Thiếu Khanh bất đắc dĩ, vung tay lên, sức mạnh cuồng bạo trong nháy mắt biến mất.
Sau một khắc Tiêu Dũng liền cảm giác được có một cỗ sức mạnh bao phủ xuống, như sợi dây thừng quấn chặt lấy ông ta, mặc cho ông ta giãy giụa như thế nào cũng đầu không cách nào tránh thoát được.
Trong lòng Tiêu Dũng hoảng hốt.
Biết Lữ Thiếu Khanh lợi hại, nhưng không ngờ lợi hại như thế.
“Ai, bá phụ, cần gì phải vậy chứ?”
Tiêu Dũng giận dữ: “Thả ta ra, cùng ta chiến quang minh chính đại một trận.”
Lão đệ hẳn là đi tìm người rồi nhỉ?
Cho dù ngươi không đánh, đến lúc đó sư phụ ngươi tới, nhìn thấy dáng vẻ này của ta ngươi cũng phải bị thu thập. Lữ Thiếu Khanh rất đau đầu, nếu là người khác, hắn sẽ cướp sạch trước rồi giết người diệt khẩu sau. Đọc tin tức thôi cũng không cho, đúng không?
Nhưng mà tiếc rằng người trước mặt lại là phụ thân của Sư muội mình.
Ông ta cũng được coi là trưởng bối của mình, không tiện động tay động chân.
Lữ Thiếu Khanh rất bất đắc dĩ, tay phải vung lên, sau khi nhấc Tiêu Dũng lên, mặt đối mặt hỏi: “Bá phụ, hà tất cứ nhất định phải đánh với ta một trận chứ?”
“Người lợi hại như vậy, ta nào phải là đối thủ của người.” Vãi
Sỉ nhục người ta đúng không? Tiêu Dũng muốn phun nước bọt vào mặt Lữ Thiếu Khanh. Ngươi không nhìn thử xem, thế này mà bảo ngươi không phải là đối thủ của ta?
Tân ngữ vị ngữ bị đảo ngược đúng không?
Tiêu Dũng tức phận hừ hừ nói: “Hừ, ngươi dụ nữ nhỉ của ta ra ngoài, ta không cho phép ngươi có ý đồ với nó.” Lữ Thiếu Khanh hiểu ra, cũng càng thêm bất đắc dĩ. Ai có hứng thú với nữ nhi ngốc nghếch của ông chứ? “Bá phụ, không phải ta muốn mang nàng ra ngoài, là nàng giống như cái đuôi, muốn hất cũng không hất được.” Lữ. Thiếu Khanh quyết định vẫn là bình tĩnh nói chuyện, đàng hoàng nói cho ông ta biết. Nhưng mà lời này vào tai Tiêu Dũng lại là nữ nhi mình dính lấy hắn.
Phì!
Nữ nhi của ta mới không rẻ mạt đến như vậy. “Đáng ghét, hôm nay cho dù Thiên Vương lão tử tới, ta cũng phải thu thập ngươi.” “Thật?”
“Thật!”
“Được!” Lữ Thiếu Khanh phóng lên tận trời, Tiêu Dũng như quả bóng bị một sợi dây thừng buộc lại, cũng vù một tiếng theo Lữ Thiếu Khanh bay lên trời.
Tiêu Dũng bị giật nảy mình: “Làm gì đấy?”
“Bá phụ, người đối ta hiểu lầm quá sâu, chúng ta ngồi xuống giao lưu thân mật một lát, hóa giải hiểu lầm của người mới được.”
“Nằm mơ!” Tiêu Dũng cũng không có quên mục đích của mình hôm nay: “Ngươi đừng nghĩ nữa!”
“Mau thả ta xuống, đánh với ta một trận!”
Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc, mang theo Tiêu Dũng bay thẳng xuống dưới núi, rất nhanh, bọn hắn đã đến thành Lăng Tiêu.
“PhùiI”
Lữ Thiếu Khanh mang theo Tiêu Dũng từ trên trời giáng xuống, đi tới trước một gian lầu các.
Tiêu Dũng ngẩng đầu nhìn lên: “Ủng Tiên lâu?”
“Ngươi muốn làm gì?”
Lữ Thiếu Khanh cười đến rất vui vẻ: “Không sai, chúng ta tới uống hoa tửu, giải trừ hiểu lầm.”
“Ngươi, ngươi bớt mơ đi.” Tiêu Dũng trên mặt lộ ra vẻ do dự: “Ta, ta sẽ không mắc lừa ngươi nữa đâu.”
“Bá phụ.” Lữ Thiếu Khanh thành khẩn nói: “Người hoài nghi sự chân thành của ta sao?” “Dựa vào thực lực của ta, nếu không để ý đến người, đi thẳng một mạch, người có thể tìm được ta không?” “Hoặc ta đánh người ngất xỉu, người có cách gì không?”
“Ta không làm như vậy hoàn toàn vì người là trưởng bối của ta, ta vô cùng kính trọng người.”
Tiêu Dũng nghĩ cũng phải, ngẩng đầu nhìn nhìn ba chữ phía trên, bên tai dường như nghe thấy âm thanh ngọt ngào, vô số cô nương đang ngoắc ông ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận