Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 216 - Chó cũng không lên



Chương 216: Chó cũng không lênNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTình huống giống như Quy Nguyên Các cũng xuất hiện trong đông đảo các thế lực khác.Đi tới nơi này nói là xem lễ, nhưng không có bao nhiêu người nguyện ý nhìn thấy Lăng Tiêu Phái tốt.Hiện tại Kế Ngôn không xuất hiện, như vậy có phải có thể tìm chút chuyện cho Lăng Tiêu Phái làm, làm cho Lăng Tiêu Phái mất mặt hay không?Đây là tâm tư của rất nhiều thế lực.Tóm lại, tật xấu của con người chính là như thế, ước gì người khác xui xẻo."Ngu chưởng môn, hiện tại Kế Ngôn công tử không có ở đây, như vậy đại điển lần này chẳng phải là không có ý nghĩa sao?""Đúng vậy, chúng ta tới nơi này là muốn nhìn Kế Ngôn công tử, hiện tại lại không có cách nào nhìn thấy, đại điển này cũng chỉ là một trò cười.""Còn có tiết mục nào khác không? Bảo mọi người tới đây, cũng không thể ngồi không được nhỉ?""Đúng vậy, đúng vậy!"Người phía dưới bắt đầu nhao nhao lên tiếng, các tu sĩ cáo già bắt đầu dần dần dẫn đề tài về một phương hướng."Nếu Kế Ngôn công tử đã bế quan, không bằng chúng ta để cho đám tiểu bối khoa tay múa chân đi, khó có khi mọi người tụ tập cùng một chỗ.""Cái này ta đồng ý, đề nghị này rất tốt.""Dù sao cũng thật khó để có nhiều người tập hợp lại một chỗ như vậy, một khánh điển mười năm không có."Ngu Sưởng đứng ở phía trên nghe được người phía dưới nói như vậy, trong lòng nhịn không được thở dài. Cuối cùng vẫn đến.Những người này không có ý tốt, mục đích chính là muốn Lăng Tiêu Phái xấu mặt.Cái này cùng việc nhằm vào đệ tử của Lăng Tiêu Phái trong thành Lăng Tiêu trước đó là giống nhau, khẳng định không thể thiếu những người này ở sau lưng trợ giúp.Mặc dù trong lòng không muốn, ông cũng không có cách cự tuyệt.Giọng Cơ Bành Việt rất khó chịu, đè nén lửa giận: "Mấy tên khốn kiếp này, quả thực là xem náo nhiệt không chê lớn chuyện. Thật muốn đánh bọn hắn thành tro."Tư Dao cũng thở dài, bất đắc dĩ nói: "Đây cũng là không có cách nào, để cho các đệ tử chuẩn bị sẵn sàng đi. Hôm nay, cũng là một thách thức đối với chúng ta."Kế Ngôn không ra, những đệ tử Lăng Tiêu Phái khác sẽ trở thành công cụ để nhục nhã Lăng Tiêu Phái của những người phía dưới này.Tiêu Sấm nhìn vị trí của Lữ Thiếu Khanh, giọng điệu bình tĩnh: "Nếu thật sự không được, đến lúc đó để Thiếu Khanh ra tay đi."Cấp cao của Lăng Tiêu Phái không hoàn toàn rõ ràng thực lực chân chính của Lữ Thiếu Khanh, nhưng bọn họ biết hắn có thể đánh nhau có qua có lại với Kế Ngôn, là cao thủ thứ hai trong thế hệ tuổi trẻ của Lăng Tiêu Phái. Còn mạnh hơn so với Hạng Ngọc Thần.Ngu Sưởng nhìn về vị trí của Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh lúc này nằm úp sấp trên bàn, có vẻ hữu khí vô lực.Hiển nhiên một bộ bùn nhão không trát được tường, khiến Ngu Sưởng có xúc động muốn đi đánh người.Nhưng mà, tuy rằng bình thường Lữ Thiếu Khanh hay chọc đám cao tầng bọn họ quá mức, nhưng vào lúc này, bọn họ cũng chỉ có thể ký thác hi vọng ở trên người Lữ Thiếu Khanh.Đây là át chủ bài cuối cùng của họ.Ngu Sưởng thở phì phò nói: "Thật muốn đi qua đánh hắn một trận."Ký thác hi vọng vào Lữ Thiếu Khanh, Tiêu Sấm lúc này ngược lại thấy Lữ Thiếu Khanh thuận mắt.Ông cười nói: "Hắn chính là tính tình này, không có cách nào."Nhưng mà, khi ông thấy Lữ Thiếu Khanh sai Tiêu Y đi bàn bên cạnh bưng tới một đĩa linh đậu, còn để Tiêu Y bóc cho mình ăn.Nụ cười của Tiêu Sấm biến mất, xúc động muốn đánh Lữ Thiếu Khanh còn mãnh liệt hơn Ngu Sưởng."Tiểu tử hỗn đản!"Lục Tế nhắc nhở: "Vừa rồi Ngọc Thần nói, tiểu tử kia nói lên sân khấu sẽ đầu hàng."Ngu Sưởng lại tỏ vẻ không cần lo lắng: "Yên tâm đi, đại điển lần này, hắn là kẻ không hy vọng xảy ra vấn đề hơn bất kỳ kẻ nào. Bởi vì, đây là đại điển tổ chức vì Kế Ngôn mà."Mọi người hiểu được.Quan hệ giữa Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn không cần nhiều lời.Ngu Sưởng cũng chính là đắn đo điểm này, lúc trước mới để Lữ Thiếu Khanh ra tay giải quyết hỗn loạn trong thành Lăng Tiêu.Hiện tại, nếu quả thật gặp phải đối thủ khó chơi, Lữ Thiếu Khanh chắc chắn sẽ không ngồi yên mặc kệ.Trên mặt Cơ Bành Việt tràn đầy biểu tình không kiên nhẫn, rất khó chịu nói: "Nếu đã như vậy, để cho bọn tiểu bối đi lên đi, giáo huấn những tên kia một chút."Phía dưới đã có người kêu."Ngu chưởng môn, ngài cảm thấy thế nào?""Có được hay không, nói chuyện đi.""Đừng để mọi người ở chỗ này lãng phí thời gian."Lữ Thiếu Khanh nghe xong, rất đồng ý với những lời này.Hắn nói thầm: "Đúng vậy, không cần lãng phí thời gian, ai về nhà nấy, ai tìm mẹ nấy đi. Ta đã sớm nói với chưởng môn, nhận lễ vật thôi không cần giữ người ăn cơm, nhưng người cứ nhất định phải làm cho mọi chuyện phiền toái như vậy cơ."Tiêu Y bị bóc lột, tiếp tục bóc linh đậu.Nàng vừa bóc vừa ném đi ánh mắt xin lỗi với đám người An Hoài sư huynh bên cạnh.Đĩa linh đậu trước mặt nàng là được bưng về từ chỗ An Hoài."Đi đi, các ngươi chỉ cần có người dẫn đầu đi là được. Các ngươi mau đi đi, ta cam đoan chưởng môn sẽ không ngăn cản các ngươi."Tiêu Y nhét một viên linh đậu cho Tiểu Hồng, nhắc nhở: "Nhị sư huynh, nếu bọn họ đi như vậy, lần này mặt mũi của chúng ta cũng khó coi."Nghi thức đại điển vừa qua đã muốn rời đi, truyền ra ngoài, chẳng phải là một chuyện cười sao?Lữ Thiếu Khanh nhìn thoáng qua, sau đó chỉ vào Tiểu Hồng, mắng: "Đồ tham ăn, vẫn còn ăn sao? Ngươi xem bụng của ngươi đi, mang thai ba sao?"Tiêu Y cúi đầu nhìn, đúng như Lữ Thiếu Khanh nói, bụng Tiểu Hồng đã phồng lên, rất lớn."Chít chít tra!"Tiểu Hồng đã ghé vào trên bàn đứng cũng đứng không vững nhưng vẫn kêu muốn ăn.Tiêu Y vội vàng thả linh đậu ra xa, đau lòng nói: "Tiểu Hồng, ngươi đừng ăn nữa, ăn nữa bụng ngươi sẽ nổ đấy."

Bạn cần đăng nhập để bình luận