Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 386 - Đến Tiêu gia (tt)



Chương 386: Đến Tiêu gia (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh âm thầm lắc đầu, sau khi Tiêu Sấm trở thành Nguyên Anh, Tiêu Dũng đảm nhiệm gia chủ, Tiêu gia phát triển một thời gian mới trở thành tân đại gia tộc.Tích lũy của Tiêu gia kém xa các đại gia tộc khác.Lại còn lo nội đấu, sớm muộn gì cũng sẽ suy sụp.Có điều.Lữ Thiếu Khanh nhìn thoáng qua sư muội.Trong mắt hắn hiện lên một chút dịu dàng, muốn cứu Tiêu gia, trọng trách sẽ rơi trên vai của muội.Thiên phú của Tiêu Y rất xuất sắc, thành tựu tương lai nhất định sẽ vượt qua bất cứ kẻ nào của Tiêu gia.Đến lúc đó, muốn cứu Tiêu gia cũng chỉ là chuyện một câu nói.Nhưng hiện tại hả, nhất định phải cố gắng mới được.Tiêu Y nhìn thành trì càng ngày càng gần, đột nhiên cảm thấy lạnh cả người.Nàng nhìn thành trì thân quen trước mặt, như chim sợ cành cong, nhanh chóng dời mắt về phía Nhị sư huynh.Lúc này, nàng phát hiện ánh mắt Lữ Thiếu nhìn mình hơi khác thường ngày, trên mặt cũng lộ vẻ dịu dàng hiếm có.Tiêu Y không thể không nói, nàng cảm thấy Nhị sư huynh thế này không kém Đại sư huynh chút nào."Nhị, Nhị sư huynh, huynh, huynh muốn làm gì?"Tiêu Y lắp bắp: "Hiểu tỷ tỷ, còn, còn ở đây mà."Sau khi Tiêu Y nói xong, phát hiện khuôn mặt Nhị sư huynh trở nên khó coi."Hỗn đản, hôm nay ta phải bẻ đầu của muội xuống, coi muội còn dám nghĩ linh tinh không."Phi chu hạ xuống, Tiêu Y đầu tóc rối bời, dẫn họ đi về Tiêu gia.Đại viện Tiêu gia tọa lạc ở vị trí tốt nhất của Dương Thành, chiếm diện tích cực lớn.Cửa cũng lớn hơn nhà bá tánh bình thường một phần baCánh cửa lớn màu son mở rộng, trên đó viết hai chữ “Tiêu gia” thật to, hai bên cửa có môn đồng đứng canh.Lữ Thiếu Khanh nhìn thoáng qua, không khác những gia tộc bình thường là mấy, chỉ là có hương vị của nhà giàu mới nổi.Hắn liếc xung quanh, phát hiện xung quanh có một vài trận pháp và cấm chế, rất bình thường, đa số có tác dụng cảnh báo.Sau khi tới Tiêu gia, Tiêu Y tươi tắn hơn, ưỡn ngực ngẩng đầu.Đây là nhà nàng.Tiêu Y không nói hai lời dẫn đầu đi lên trước.Môn đồng đã sớm chú ý tới ba người Lữ Thiếu Khanh rồi.Chủ yếu là Tiêu Y đội Tiểu Hồng trên đầu, muốn không làm người ta chú ý cũng khó.Sau khi Tiêu Y đến gần, đứa bé giữ cửa cũng thấy rõ mặt mũi của người đội con chim trên đầu này là ai rồi."Tiểu, tiểu thư?"Giọng của hai đứa bé khá là chần chờ."Không sai, là ta, Tiêu Y ta đã về, ha ha."Tiêu Y cười tự đắc.Có khí thế Hồ Hán Tam này đã trở về.Tiêu Y dẫn Lữ Thiếu Khanh, Phương Hiểu đi vào luôn.Không đợi Tiêu Y la hét xong, một giọng nói vang lên."Tiêu Y? Ngươi thế mà trở lại?"Giọng nói quen thuộc, Tiêu Quần xuất hiện.Tiêu Y nói thầm một câu mình quả là xui xẻo.Nàng nhìn thấy Tiêu Quần, sắc lập tức liền khó coi hơn mấy phần.Từ nhỏ đến lớn, người nàng ghét nhất là vị đường tỷ này.Người đầu tiên gặp sau khi về nhà là Tiêu Quần, chắc khác nào vừa bước chân ra khỏi cửa đã giẫm phải cứt chó, tâm trạng tốt đẹp cả ngày cũng mất đi hơn phân nửa.Tiêu Y khó chịu hừ một tiếng: "Sao hả? Đây là nhà ta, ta không được về à?"Tiêu Quần nhìn Tiêu Y, ngọn lửa ghen tị trong mắt cháy hừng hực."Chắc không phải ngươi bị Lăng Tiêu Phái đuổi đi đâu hả? Ha ha."Nàng ta vừa định cười hai tiếng, Tiêu Quần chú ý tới Lữ Thiếu Khanh sau lưng Tiêu Y.Tiêu Quần nhớ tới lần đầu tiên mình đi Thiên Ngự Phong thê thảm như thế nào, giống như con chuột bị giẫm đuôi, chỉ vào Lữ Thiếu Khanh mắng to: "Đồ khốn, đồ vô sỉ, ngươi còn dám tới Tiêu gia à?"Trước kia, ở Lăng Tiêu Phái, nàng ta không dám, cũng không thể làm gì.Nhưng hiện tại đây là Tiêu gia, là địa bàn của nàng ta, gia gia của nàng ta ở đây.Tiêu Quần không sợ hãi.Tiêu Y giận dữ, đống cứt chó nhà ngươi này dám mắng Nhị sư huynh của ta: "Tiêu Quần, ngươi khách sáo chút cho ta, bằng không ta sẽ không khách sáo với ngươi đâu.""Thế nào? Ngươi tính làm gì?" Tiêu Y càng giận, Tiêu Quần lại càng phát đắc ý, nàng ta chỉ vào Lữ Thiếu Khanh: "Ta cứ mắng hắn đấy thì như thế nào? Hắn có dám ra tay không?"Tiêu Quần vừa mới nói xong, cảm giác được một luồng lực lượng đáng sợ đánh úp về phía mình.Tiêu Quần đột nhiên cảm thấy cổ mình bị một bàn tay vô hình bóp chặt, hít thở càng ngày càng khó khăn.Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cơ thể của Tiêu Quần chậm rãi bay lên.Mặt nàng ta sung huyết đỏ bừng, liều mạng vùng vẫy giống như người chết đuối, há to mồm cố gắng hít thở.Ánh mắt nàng ta bắt đầu trắng dã như cá chết, hơi thở dần dần suy nhược.Tiêu Y chú ý tới ánh mắt Nhị sư huynh lạnh như băng, sát ý mãnh liệt trào dâng, làm nhiệt độ xung quanh tức khắc giảm xuống mấy độ.Nàng hoảng sợ, Nhị sư huynh muốn làm gì?Muốn giết Tiêu Quần sao?Cũng đúng, trước kia Nhị sư huynh từng tha cho Tiêu Quần một lần, hiện tại Tiêu Quần còn dám chọc vào hắn, đúng là tự tìm đường chết.Tiêu Y không lên tiếng, nàng lựa chọn tin Nhị sư huynh của mình.Sư phụ từng nói, Nhị sư huynh chưa bao giờ làm chuyện không có ý nghĩa.Đồng bạn của Tiêu Quần chú ý tới hành động của Lữ Thiếu Khanh, thi nhau hét lớn."Ngươi muốn làm gì?""Buông tay, nơi này là Tiêu gia, không phải chỗ cho ngươi giương oai.""Đáng giận, ngươi muốn chết sao?"Lữ Thiếu Khanh không thèm nhìn những kẻ đi cùng Tiêu Quần, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng."Hừ!"Mấy người đồng bạn của Tiêu Quần chớp mắt, tức khắc hôn mê.Tiêu Quần nhìn ánh mắt lạnh như băng của Lữ Thiếu Khanh, trong lòng vô cùng sợ hãi.Hai tay nàng ta đang vùng vẫy, muốn bắt lấy thứ gì cứu mạng mình.Trước mặt lực lượng này, nàng ta thậm chí không thể nói nên lời.Ta, ta sắp chết rồi sao?Dần dần, Tiêu Quần cảm thấy ý thức của mình bắt đầu mơ hồ.Cũng không biết qua bao lâu, Tiêu Quần bỗng nhiên cảm giác được cơ thể thả lỏng, khôi phục tri giác.

Bạn cần đăng nhập để bình luận