Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2216: Chứng minh là nam nhân biện pháp (length: 6914)

Trung Châu, Nhữ Thành!
Lữ Thiếu Khanh nằm trên cành cây, gác chân, lim dim mắt, ánh nắng xuyên qua kẽ lá, rọi xuống người hắn, khiến hắn hết sức hài lòng.
"Hô!"
Một bóng người từ xa lao tới.
Người chưa đến, tiếng đã tới trước, phá tan sự yên tĩnh nơi này.
"Đại ca, đại ca!"
Giản Bắc xuất hiện, leo lên cây, gọi Lữ Thiếu Khanh, "Đại ca, sao mỗi ngày ngươi đều ngủ thế?"
Lữ Thiếu Khanh chẳng buồn mở mắt, vẫn lim dim, "Ồn ào quá, sao ngày nào ngươi cũng đến quấy rầy ta thế?"
"Để ta yên tĩnh chút có được không?"
Giản Bắc nhìn muội muội ở trên nóc nhà phía xa, trong lòng lầm bầm, ta có muốn đến mỗi ngày đâu?
Muội muội ta ở ngay đây, ta không canh chừng thì sợ ngươi ăn mất nó.
Giản Bắc bất đắc dĩ thở dài, "Đại ca, ngươi đến đây cũng hơn nửa năm rồi, ngươi còn chưa định ra tay sao?"
"Trước ngươi đến đây thì lớn tiếng đòi thu thập Công Tôn gia, cả Nhữ Thành, thậm chí cả Trung Châu đều đang chờ xem trò của ngươi, giờ ngươi lại chẳng có động tĩnh gì, nhiều người đang cười chê ngươi rồi đấy."
"Nói ngươi chỉ được cái khoác lác, toàn sấm to mưa nhỏ, chẳng ra gì."
Lữ Thiếu Khanh sau khi đến Nhữ Thành thì đã tung tin muốn thu thập Công Tôn gia.
Khi ấy, hắn sai Kế Ngôn đến Công Tôn gia dạo một vòng, không động thủ đã làm tất cả mọi người của Công Tôn gia bị chấn động đến thổ huyết bị thương.
Cảnh giới Đại Thừa kỳ đã gây chấn động Nhữ Thành, khiến không ít người và thế lực khiếp sợ.
Người Công Tôn gia bị đến tận cửa bái phỏng càng sợ đến tè ra quần.
Gia chủ cùng người trong gia tộc chạy về Trung Châu bản gia trong đêm, ở Nhữ Thành chỉ còn lại vài ba con mèo nhỏ.
Mọi người đều biết rõ Công Tôn gia đã gây họa, ai cũng chờ xem Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn sẽ thu thập Công Tôn gia như thế nào.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn chẳng có động tĩnh gì tiếp theo, cứ ở lại Nhữ Thành như vậy.
Mấy tháng trôi qua mà vẫn chẳng thấy gì.
Khiến người ta không khỏi hoài nghi Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn có phải đã bỏ ý định gây sự với Công Tôn gia rồi hay không.
Có tìm Công Tôn gia gây phiền phức hay không, với Giản Bắc mà nói cũng chẳng có gì.
Điều hắn quan tâm là muội muội của mình, Giản Nam.
Giản Nam sau khi Lữ Thiếu Khanh đến thì đã chạy đến đây ở lại, coi nơi này như nhà của mình.
Chuyện này khiến Giản Bắc lo lắng muốn chết.
Muội muội có ý với Lữ Thiếu Khanh, hắn đã sớm nhận ra muội muội mình có tình ý với Lữ Thiếu Khanh.
Nếu như Lữ Thiếu Khanh là một thiếu niên ngây thơ, Giản Bắc chắc chắn sẽ đánh ngất xỉu hắn rồi nhét vào giường Giản Nam.
Vấn đề là, trong mắt Giản Bắc, Lữ Thiếu Khanh là một tên Hải Vương.
Hạ Ngữ, Tuyên Vân Tâm, Mạnh Tiểu, những cô nàng kia vây quanh hắn như sao.
Những cô nàng kia không những xinh đẹp mà còn có thực lực mạnh đến mức không ai bì kịp.
Giản Bắc so với bọn họ thì thực lực chẳng hơn bao nhiêu.
Cho nên, trong mắt Giản Bắc, tình cảm Giản Nam dành cho Lữ Thiếu Khanh chỉ là một mối nghiệt duyên.
Tuyệt đối không thể để muội muội đi theo Lữ Thiếu Khanh.
Bởi vậy, Giản Bắc gần như ngày nào cũng đến thúc giục Lữ Thiếu Khanh đi gây sự với Công Tôn gia.
Sau khi giết sạch đám Công Tôn gia thì tranh thủ thời gian về Tề Châu đi, ít xuất hiện ở Trung Châu này, ít xuất hiện trước mặt muội muội hắn.
Lữ Thiếu Khanh mở mắt, liếc hắn một cái, "Ta còn chưa vội, ngươi sốt ruột cái gì?"
"Ngươi với Công Tôn gia có thù à?"
"Có thù thì đi báo thù, có thù không báo không phải nam nhân, ngươi có còn là nam nhân không vậy?"
Giản Bắc muốn thổ huyết, ta có cái rắm thù với Công Tôn gia.
"Đại ca, ta lo cho ngươi mà." Giản Bắc nói theo ý của Lữ Thiếu Khanh, "ngươi chỉ nói không làm, dễ bị người khác nói ngươi không phải nam nhân đấy."
"Thế, ngươi thấy ta có phải nam nhân không?" Lữ Thiếu Khanh cười đểu, hỏi Giản Bắc.
Giản Bắc thầm nghĩ, ta đương nhiên hy vọng ngươi không phải nam nhân, như vậy muội muội ta sẽ an toàn.
Hắn ra vẻ nghiêm túc, "Ta cũng muốn tin đại ca là chân nam nhân, nhưng mà, đại ca cứ như vậy thì khó khiến người khác tin được."
Nói gần nói xa, Giản Bắc chỉ mong Lữ Thiếu Khanh nhanh chóng rời Nhữ Thành, đi gây sự với Công Tôn gia.
Lữ Thiếu Khanh hậm hực, "Được, ngươi dám nghi ngờ ta?"
"Xem ra ta phải chứng minh cho ngươi xem."
Giản Bắc mừng rỡ, "Thật sao?"
"Đại ca, ngươi định đối phó với Công Tôn gia như thế nào?"
"Đối phó Công Tôn gia làm gì?" Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên, "Chứng minh là nam nhân còn cần đến Công Tôn gia sao?"
"Tìm cô nàng không được à?"
Cô nàng?
Giản Bắc để ý đến ánh mắt Lữ Thiếu Khanh, ánh mắt đó nhìn về phía muội muội hắn.
Ngọa Tào!
Giản Bắc nổi giận, "Đại ca, ta liều với ngươi."
Giản Bắc lao tới, muốn chiếm tiện nghi muội muội ta?
Nằm mơ đi!
Lữ Thiếu Khanh chỉ cười ha ha, búng tay một cái, quy tắc xung quanh thay đổi.
Giản Bắc, thân là Hợp Thể kỳ, chẳng có sức phản kháng chút nào, cứ vậy mà bị trói trên không.
Lữ Thiếu Khanh lại vung tay nhẹ, ném Giản Bắc xuống dưới cây, "An phận ở đó đi."
Sau đó chậm rãi đi về phía Giản Nam.
Mẹ kiếp!
Hắn muốn làm gì?
Giản Bắc nóng ruột.
Vấn đề là, hắn đang bị trói lại, không thể động đậy.
Thực lực đáng sợ này khiến Giản Bắc kinh hãi trong lòng.
Dù sao thì hắn cũng là Hợp Thể trung kỳ, nếu không cố tình áp chế thì đã sớm bước vào hậu kỳ rồi.
Tuy nói bây giờ thiên địa biến hóa, người người như rồng, tu luyện càng dễ dàng.
Nhưng Hợp Thể kỳ cũng không phải loại đầy đường, thực lực vẫn phải có.
Giản Bắc hắn cũng là thiên tài, thực lực mạnh hơn Hợp Thể kỳ bình thường, vậy mà giờ đây lại không thoát được trói buộc của Lữ Thiếu Khanh.
Dù đoán Lữ Thiếu Khanh là Đại Thừa kỳ nhưng không ngờ hắn lại lợi hại đến vậy.
Đây chính là thực lực của Đại Thừa kỳ sao?
Giản Bắc nhất thời tràn đầy mong chờ.
Rất nhanh, Giản Bắc thấy Lữ Thiếu Khanh đến trước mặt muội muội, có vẻ như đang nói gì đó.
Hắn sốt ruột.
Đại ca, xin đừng làm gì muội muội ta!
Trong cơn nóng giận, Giản Bắc ra sức giãy giụa, và giây sau thân thể hắn đã hồi phục cử động.
Hắn lập tức lao tới, "Đại ca, ngươi vô sỉ!"
"Muốn tìm nữ nhân thì tìm nữ nhân khác đi."
Bên cạnh ngươi có bao nhiêu nữ nhân rồi mà còn muốn động đến muội muội ta, ngươi có còn là người không hả?
Lữ Thiếu Khanh cười mỉm, "Ngươi xem, trả đũa kìa."
Cái gì?
Giản Bắc nhìn sang muội muội, Giản Nam đang nhìn chằm chằm hắn với vẻ mặt bất thiện.
"Đi thanh lâu, uống rượu hoa?"
Giản Nam bật dậy, tung một cước về phía Giản Bắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận