Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1263: Ba quyền, ngươi đừng khóc!

Chương 1263: Ba quyền, ngươi đừng khóc!Chương 1263: Ba quyền, ngươi đừng khóc!
Kế Ngôn lắc đầu: "Không sao, muội đã từng thấy đệ ấy tự chuốc lấy đau khổ bao giờ chưa?"
So với Tiêu Y thỉnh thoảng dao động, Kế Ngôn từ đầu tới cuối luôn duy trì lòng tin với Lữ Thiếu Khanh.
Tiêu Y nghĩ cũng phải, nhưng ngẫm nghĩ xong lại nói: "Đại sư huynh, Nhị sư huynh hiện tại chẳng qua cũng chỉ ở cảnh giới tầng bảy, có phải hơi quá sức không?"
Cảnh Ngộ Đạo là Nguyên Anh kỳ †ầng chín, có thể lên làm tam trưởng lão không cần nghĩ cũng biết thực lực của lão ít nhất cũng phải nằm trong top 3 của tổ chức Thí Thần, không phải những Nguyên Anh kỳ hàng lỡm kia. "Cứ xem đi" Kế Ngôn cũng đoán không ra, dù sao hắn ta cũng biết sư đệ mình rất mạnh, nhưng vẫn còn có rất nhiều thứ hắn ta chưa biết.
Giờ cứ xem Lữ Thiếu Khanh ứng đối như thế nào.
Cảnh Ngộ Đạo đi đến trước mặt Lữ Thiếu Khanh, nhìn Lữ Thiếu Khanh bình tĩnh đứng tại chỗ, , lạnh lùng cười nói: "Tiểu tử, xem chiêu đi!"
Sau khi nói xong, ánh mắt nghiêm nghị, khí tức cường đại bộc phát.
Uy áp mạnh mế trong nháy mắt bao phủ toàn bộ đại điện.
Cảm giác áp bức to lớn khiến sắc mặt những người chung quanh lần lượt thay đổi, không ít người nhao nhao lui lại, để tránh cỗ áp lực này.
"Thật mạnh!" "Khí thế này ai mà địch được chứ?"
"Tiểu tử kia chết chắc."
"Tam trưởng lão uy vũ!"
Đám người nhao nhao nghị luận, ánh mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh cứ như nhìn người chết.
Cảnh Ngộ Đạo hét lớn một tiếng, sau đó thân hình bạo động, tựa như một con mãnh hổ xuống núi, gầm thét nhào về phía Lữ Thiếu Khanh.
Cảnh Ngộ Đạo chẳng những sức mạnh cường đại mà tốc độ cũng không yếu, gần như là trong chớp mắt, tựa như thuấn di xuất hiện trước mặt Lữ Thiếu Khanh.
Một quyền đánh ra.
Ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn, âm bạo vô hình chấn động trong đại điện. Không gian như bị đánh xuyên, âm thanh xé rách không gian không dứt bên tai.
Không gian chung quanh tạo nên †ầng tầng gợn sóng, mắt trần có thể thấy, như gợn sóng trên mặt nước, không ngừng khuếch tán.
Sức mạnh cường đại đang ngưng tụ, uy lực khủng bố đang bộc phát.
Một quyền này cho người ta cảm giác sơn băng địa liệt, vỡ vụn thiên địa.
Sắc mặt người chung quanh lại một lần nữa biến đổi, trong lòng tràn đầy kính Sợ.
Đây là thực lực của tam trưởng lão sao?
Đây chính là thực lực Nguyên Anh hậu kỳ, cảnh giới tầng chín sao?
Một quyền đánh ra, cho dù là người có cảnh giới ngang ngửa cũng không dám tuỳ tiện đón đỡ.
Sức mạnh cường đại như cơn lốc, có thể cuốn vỡ nát tất thảy chướng ngại trước mặt.
Chết chắc.
Không ít người trong lòng một lần nữa phán quyết tử hình cho Lữ Thiếu Khanh.
Một quyền cường đại như vậy bọn hắn cũng không đỡ nổi chứ đừng nói chỉ là Lữ Thiếu Khanh có vẻ hết sức bình thường.
Hắc, ai bảo ngươi phách lối càn rỡ?
Một quyền này của tam trưởng lão sẽ dạy ngươi làm người.
Gần như tất cả mọi người trừng to mắt, cẩn thận nhìn Cảnh Ngộ Đạo, chờ một quyền của Cảnh Ngộ Đạo đánh ngã Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh đối mặt với một quyền, thần sắc không thay đổi, không trốn tránh, cũng giơ nắm đấm lên đón lấy nắm đấm của Cảnh Ngộ Đạo.
"Muốn chết!"
Không ít người thấp giọng tự nói một câu.
"Âm!"
Một tiếng vang thật lớn vang lên, âm thanh đỉnh tai nhức óc, sóng âm vô hình như khí lãng khuếch tán tứ ngược ra chung quanh.
Uy lực to lớn khiến đại điện chấn động.
Một bóng người lăng không bay lên.
Thân hình to lớn quăng lên cao, bay ngược một khoảng cách lớn, cuối cùng lăn lộn rồi rơi mạnh xuống. "Âm!"
Như cự thạch rơi xuống, trên mặt đất phát ra tiếng vang nặng nề, đồng thời mặt đất lay động một hồi.
Sau khi nhìn thấy người bị quăng lên cuối cùng rơi xuống thì mọi người liền kinh hãi.
Âm thanh kinh ngạc vang lên: "Không, không thể nào?"
"Không, không thể nào!"
"Sao, sao có thể như vậy?"
"Tam, tam trưởng lão."
Người bị đánh bay lại là Cảnh Ngộ Đạo.
Tất cả mọi người của tổ chức Thí Thần bị chấn kinh, không dám tin vào hai mắt của mình.
Ánh mắt của bọn hắn rơi trên người Lữ Thiếu Khanh, ánh mắt kinh nghi bất định dò xét trên người Lữ Thiếu Khanh từ trên xuống dưới.
Dáng người của Lữ Thiếu Khanh là dáng người của một nhân loại bình thường, thậm chí có thể nói là hơi gầy.
Cao cao gầy gò chính là nói về hắn.
So với Cảnh Ngộ Đạo dáng khôi ngô cường tráng như ngọn núi nhỏ, dáng người của Lữ Thiếu Khanh chỉ có thể dùng hai từ miêu tả, gầy yếu.
Dáng người thon gầy như vậy lại ẩn chứa sức mạnh kinh khủng, phát sau mà đến trước, đấm ra một quyền lại có thể đánh bay được Cảnh Ngộ Đạo có sức mạnh cường đại.
Bên này Lữ Thiếu Khanh đang vung năm đấm.
"Vãi, sức của ngươi lớn thật đấy!"
Lữ Thiếu Khanh vừa vung tay vừa phàn nàn: "Sớm biết thực lực của ngươi mạnh như vậy, ta không nên nói ba quyền, hẳn phải nói mười quyền mới được."
Tất cả mọi người trầm mặc.
Mới vừa rồi còn cảm thấy Lữ Thiếu Khanh chết chắc, bây giờ trong lòng mọi người đều cảm thấy có hàng vạn con ngựa đang chạy nhanh qua.
Hóa ra ước hẹn ba quyền không phải Cảnh Ngộ Đạo đánh bại Lữ Thiếu Khanh, mà là Lữ Thiếu Khanh đánh bại Cảnh Ngộ Đạo?
Sự thật này khiến bọn hắn rất khó tiếp nhận.
Mặc dù bị đánh bay chính là Cảnh Ngộ Đạo, nhưng mọi người cũng đều cảm thấy mình cũng bị đánh một quyền, khó chịu tới cực điểm.
Lữ Thiếu Khanh phách lối trước mặt bọn hắn, bọn hắn đem hi vọng ký thác trên người Cảnh Ngộ Đạo, hi vọng Cảnh Ngộ Đạo một quyền đánh khóc Lữ Thiếu Khanh, xả giận cho bọn hắn.
Bọn hắn cho rằng sẽ không thể xảy ra sai sót gì, tồn tại như cỡ Cảnh Ngộ Đạo xuất thủ, một quyền một anh bạn nhỏ, Lữ Thiếu Khanh không tạo nổi sóng gió gì.
Nhưng mà, sự thật hoàn toàn vượt ra khỏi dự liệu của bọn hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận