Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 437 - Gặp lại thành Thiên Phỉ



Chương 437: Gặp lại thành Thiên PhỉNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTrong ánh mắt hoảng sợ của bọn hắn...Mệnh giản của Thương Chính Sơ vỡ tan.Thôi Luân, Thương Chính Sơ đều chết rồi.Trước tiên Nghiêm Thuần phong tỏa tin tức, tuyệt đối không dám để lộ ra, nếu không Quy Nguyên Các sẽ rơi vào khủng hoảng cực lớn.Biết tin tức này chỉ có Thượng tầng Quy Nguyên Các.Các trưởng lão thượng tầng đáng tín nhiệm của Quy Nguyên Các tụ tập lại.Khi bọn hắn biết Thôi Luân, Thương Chính Sơ vẫn lạc, đầu vô số người như bị một chuỳ sắt lớn đập ầm ầm xuống.Muốn lật trời à?Các trưởng lão phẫn nộ.“Là ai?”“Là ai làm?”“Báo thù, tuyệt đối phải báo thù, nếu không Quy Nguyên Các chúng ta còn mặt mũi gì nữa?”Sau khi biết Thôi Luân, Thương Chính Sơ đi làm việc gì thì đầu tiên bọn hắn trầm mặc.Hai Nguyên Anh đi khi dễ một tên Nguyên Anh tiểu bối, còn bị phản sát, mất mặt quá.Nhưng rất nhanh, bọn hắn lại phẫn nộ gầm hét lên.“Giết, nhất định phải giết Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn của Lăng Tiêu Phái, không thể để bọn hắn trưởng thành.”“Giết bọn hắn, mới có đường sống Quy Nguyên Các chúng ta.”“Lấy cái gì mà đánh? Chúng ta chỉ còn bốn đại năng Nguyên Anh kỳ, Lăng Tiêu Phái thì sao? Bây giờ còn thêm một vị, đến lúc đó đánh nhau, là hai đánh một.”“Không báo thù sao? Quy Nguyên Các chúng ta từ lúc nào phải chịu thua thiệt như vậy?”“Không phải không báo thù, mà là thời cơ chưa tới.”Đối mặt với các trưởng lão phân hóa thành hai cực, Nghiêm Thuần trầm mặc rất lâu, cuối cùng đứng lên, biến mất khỏi đại điện nghị sự.Lão ta xuất hiện trong một cấm địa, quỳ xuống trước một hang đá.“Lão tổ.”Tiêu Y xếp bằng ở đầu thuyền, phi chu dùng hết tốc độ tiến về phía trước, những đám mây bên cạnh, cây cối bên dưới đều nhanh chóng bay lui về sau, trong nháy mắt đã bị vứt lại.Lữ Thiếu Khanh đã làm thịt hai Nguyên Anh kỳ của Quy Nguyên Các, để đề phòng Quy Nguyên Các đuổi theo trả thù, phi tuyền vẫn luôn phải bay hết tốc lực, đi cả ngày lẫn đêm, trên đường không ngừng nghỉ, cố gắng trở về Lăng Tiêu Phái với tốc độ nhanh nhất.Từ Phương gia ngồi thuyền trở lại Lăng Tiêu phái cần tốn khoảng hai tháng rưỡi, hiện tại đi cả ngày lẫn đêm, đoán chừng hai tháng là có thể về tới.Giờ thành Thiên Phỉ đã có thể nhìn thấy ở xa xa, qua khỏi thành Thiên Phỉ, chỉ cần lộ trình bảy tám ngày là có thể trở về Lăng Tiêu Phái.Nhưng mà.Tiêu Y không kìm được quay đầu nhìn buồng nhỏ trên tàu một khác, chung quanh hiện ra sương trắng nhàn nhạt, đây đều là linh khí.Dưới tác dụng của Tụ Linh trận, linh khí chung quanh đều bị bắt hết về đây.Tiêu Y nhìn linh khí không ngừng bị hấp thu, lầm bầm: “Đến bây giờ Nhị sư huynh vẫn chưa ổn sao?”Sau khi xuất phát Lữ Thiếu Khanh đã đuổi Tiêu Y ra khỏi buồng nhỏ trên tàu, tự ở trong khoang tàu nhập định tu luyện.Hơn một tháng trôi qua cũng chưa thấy hắn có bất kỳ động tĩnh gì.Tiêu Y đưa tiểu Hồng xuống nâng trong tay, nói với tiểu Hồng: “Thật là, Nhị sư huynh để hai chúng ta ở đây chịu gió táp mưa sa, dầm mưa dãi nắng, hắn liền trốn ở bên trong.”“Nhưng mà đây là lần đầu tiên ta thấy Nhị sư huynh nghiêm túc như vậy, huynh ấy đang tu luyện hay đang dưỡng thương vậy?”“Chào, mong là Nhị sư huynh xong việc sớm một chút, một mình ta chán quá.”“Chít.”Tiểu Hồng đứng trong lòng bàn tay, dùng cánh chỉ vào Tiêu Y bất mãn kêu lên.Tiêu Y vuốt ve lông tiểu Hồng, hơi nhàm chán nói: “Ngươi cũng đâu có biết nói, tiếng chim của ngươi thì ta cũng chỉ hiểu đại khái.”“Vẫn là Nhị sư huynh tốt, mặc dù đôi khi cũng mắng ta.”Ở nơi xa, thành Thiên Phỉ xuất hiện trong tầm mắt, rất nhanh đã có thể đến thành Thiên Phỉ rồi.Ngay vào lúc sắp đến gần, Tiêu Y phát hiện phía trước có chiến đấu.Linh khí khuấy động, các loại quang mang lấp lánh, tiếng nổ liên tiếp.Tiêu Y lập tức trở nên sốt sắng, quay đầu lại nhìn buồng nhỏ trên tàu một chút.Không thể để người ta quấy rầu Nhị sư huynh.Tiêu Y dừng thuyền lại, đợi trận chiến đấu trước mặt kết thúc hẵng nói.“Tiểu Hồng, đi xem thử phía trước xảy ra chuyện gì?”Tiểu Hồng quạt cánh, tiến vào không trung, một lát sau trở lại.“Ồ? Phía trước vẫn là người quen biết cũ? Đồ đệ và nữ nhi thành chủ thành Thiên Phỉ bị người ta vây công phía trước à?”“Kỳ quái, chuyện gì xảy ra? Không lẽ là thành Thiên Phỉ vẫn chưa bình yên trở lại?”“Theo lý mà nói thì nên đi cứu các nàng, nhưng bây giờ ta không thể ra ngoài được, được rồi, cứ lái thuyền tránh ra xa một chút để tránh rước họa vào thân vậy.”Bên này Tiêu Y định lái phi chu đi, bên kia Thái Mân, Cố Quân Hào lại dẫn người lao về phía này.Thái Mân, Cố Quân Hào cũng chú ý tới Tiêu Y, mang theo vài người tới đây, nhìn thấy người ở đầu thuyền lại là Tiêu Y thì trên gương mặt tái nhợt lộ ra vẻ vui mừng, được cứu rồi.“Tiêu cô nương, mong cô mau cứu chúng ta.”Tiêu Y nhìn thoáng qua người đằng sau Thái Mân, từng kẻ như hung thần ác sát, đằng đằng sát khí, đầu nàng ta rất đau.Cố Quân Hào và Thái Mân là Kết Đan kỳ, nhìn dáng vẻ bị thương của bọn hắn chứng tỏ đối phương cũng là Kết Đan kỳ.Kết Đan kỳ, nàng ta chỉ là Trúc Cơ kỳ, làm sao có thể đánh thắng được?Nàng ta muốn cự tuyệt, nhưng Cố Quân Hào đã lập tức dẫn người chạy lên thuyền, truy binh cũng đã bao chặt lấy thuyền.Đột nhiên xuất hiện một chiếc thuyền khiến người truy sát Thái Mân, Cố Quân Hào cũng không khỏi cẩn thận thêm một chút.Bọn hắn chỉ bao vây thuyền lại chứ không lập tức khởi xướng tiến công.Kẻ cầm đầu là một nam nhân trung niên mặt sẹo, vẻ mặt dữ tợn, hung thần ác sát.Sau khi hắn ta bước ra thì khá hoài nghi đánh gia Tiêu Y và chiếc thuyền này, sau đó lớn tiếng kêu lên: “Người đến là ai?”“Ta chính là Lưu Hào thành Thiên Phỉ, giờ đang truy sát phản đồ thành Thiên Phỉ, mong rằng đừng nhúng tay vào.”Khí tức của hắn ta cường hãn rõ ràng là thực lực Kết Đan trung kỳ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận