Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1794

Chương 1794
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Nhưng mà!
Lữ Thiếu Khanh trước mắt lại cực kỳ khó chơi, thậm chí còn ẩn ẩn vượt qua cả mình.
Đánh đến bây giờ, hơn trăm hiệp qua đi, hắn ta vẫn chưa khiến Lữ Thiếu Khanh bị thương là bao.
Đừng nói là một khắc đồng hồ, dù là một ngày hắn ta cũng không có được tự tin mình có thể giết được Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh nghe được bọn họ nói chuyện thì cười lạnh ha hả: “Làm sao? Ngưu Lang, ngươi có thể làm được một khắc đồng hồ không?”
“Biểu hiện vừa rồi của ngươi rất không ổn nha, xem ra hoàn cảnh Hàn tinh thực sự không thể chấp nhận nổi, không có thuốc bổ gì cho ngươi được.”
“Thật đáng thương.”
“Nhưng mà, người già thì phải chịu già thôi, không được thì không được, đúng không nào? Đừng có cố sống cố chết mà chống cự.”
Mẹ nhà ngươi chứ!
Long Kiện còn muốn tự bạo cùng Lữ Thiếu Khanh đồng quy vu tận.
Sao cái miệng của ngươi có thể tiện đến thế chứ?
Quả nhiên, nhân tộc đều con mẹ nó đáng chết.
“Ta muốn giết ngươi!” Long Kiện cũng tức giận đến mức toàn thân phát run lên, nhưng cái miệng của hắn ta không bằng Lữ Thiếu Khanh, chỉ có thể nói đi nói lại một câu nói kia.
“Nam nhân, không phải chỉ dựa vào khẩu hiệu đâu, không được thì chấp nhận thôi.”
Bên này Long Kiện tức giận đến mức linh lực cũng muốn hỗn loạn, bỗng nhiên hắn ta để ý thấy thiên kiếp phía xa xa.
Hắn ta lập tức nghĩ ra biện pháp, cười lạnh nói: “Khua môi múa mép có thể giữ được sư huynh của ngươi sao?”
“Đạo kiếp lôi thứ hai sắp tới rồi, ta xem hắn ta ngăn cản thế nào.”
Hắn ta vừa dứt lời, Lữ Thiếu Khanh liền vỗ trán nói: “Quên một việc.”
Khi Long Kiện còn đang nghi hoặc, Lữ Thiếu Khanh hô lên với thiên kiếp phía xa: “Nhìn một chút, kia là sư huynh của ta, để ý một chút nhé.”
Nói xong, Lữ Thiếu Khanh nói với Long Kiện: “Tốt rồi, bây giờ ta có thể đánh chết ngươi.”
Đầu tiên Long Kiện sững sờ, sau đó cười lên ha hả.
“Ha ha”
Long Kiện ôm bụng mà cười, thiên huyết ti dã cũng bay múa như cũng đang cười to.
“Ngươi cho rằng ngươi hô lên một tiếng như thế, thiên kiếp sẽ giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho sư huynh của ngươi sao?”
Dám đùa với thiên đạo, ngươi coi thiên đạo là cái gì?
Của nhà ngươi đấy à?
Lộ cũng âm thầm cười lạnh, đúng là gia hỏa không có đầu óc.
Hô lên như thế, đến tác dụng an ủi tâm lý cũng còn không có.
Các Hóa Thần Ma tộc đứng ngoài quan sát cũng ôm bụng mà cười.
“Ha ha, cười chết ta rồi, lần đầu tiên ta gặp một nhân loại ngu xuẩn như thế.”
“Chắc chắn đầu óc hắn có vấn đề.”
“Hắn còn không bằng cả kẻ ngốc, cho dù là kẻ ngốc cũng sẽ không làm như vậy.”
“Ha ha, nhân tộc buồn cười thế.”
Bên này Cận Hầu cũng cười lên như điên, vui đến mức thậm chí hắn ta còn cảm thấy bàn tay mình còn không đáng phải lo lắng nữa: “Cười chết ta rồi.”
“Hắn thân thiết với thiên kiếp lắm đấy?”
“Hắn thật sự cho rằng thiên kiếp sẽ tha cho mình sao?”
“Nếu thiên kiếp có thể nghe hắn, ta đập đầu chết ngay tại đây.”
Cận Hầu vui vẻ nói nốt câu cuối, hôm nay ở đây hắn ta cười muốn hỏng người rồi.
Tân Nguyên Khôi cũng vậy. Mặc dù không đến nỗi cười khoa trương như Cận Hầu, nhưng cũng khinh thường cười nói: “Xem ra khi Lữ Thiếu Khanh tuyệt vọng quá đến mức cái gì cũng có thể thử, đầu óc hỗn loạn, mất mặt xấu hổ rồi.”
Nhưng dù Cận Hầu hay Tân Nguyên Khôi nói gì đi nữa, mấy người Tiêu Y cũng không có phản ứng gì.
Không ai phản bác, theo như Cận Hầu và Tân Nguyên Khôi quan sát sắc mặt của hai người thì cảm thấy hình như có vẻ đang chờ mong?
Cận Hầu cùng Tân Nguyên Khôi sửng sốt. Làm cái gì vậy?
Giản Bắc và Quản Đại Ngưu đến gần hai bước thấp giọng nói: “Là thật hay giả thì cứ xem đi.”
“Nếu là thật, hắn chính là ca ca ruột của ta.”
“Mở to hai mắt, đừng bỏ qua.”
Nghe Giản Bắc và Quản Đại Ngưu xì xào bàn tán, đầu tiên Cận Hầu và Tân Nguyên Khôi sững sờ, sau đó lại cười.
Lần này là chế giễu Giản Bắc, Quản Đại Ngưu.
“Hai người các ngươi tin thật à?”
“Ha ha, quả nhiên là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, hắn ngu, các ngươi cũng ngu theo.”
Giản Bắc phiền chết, quay lại không chút khách khí mà rống lên: “Câm miệng cho ta, nhìn cho thật kỹ đi, đồ nhà quê!”
Đồ nhà quê?
Cận Hầu không tức giận, chỉ cười lạnh phản kích: “Vậy để xem ai là đồ nhà quê? Ta vẫn là câu nói kia, nếu thiên kiếp nghe hắn, ta sẽ đập đầu chết ở đây.”
Lúc này, Kế Ngôn hét lớn: “Lại đánh!”
Dường như thiên kiếp bị chọc giận, tiếng nổ thật lớn vang lên, một đạo thiên kiếp cực lớn lại giáng xuống.
Tia chớp kinh khủng, tiếng nổ điếc tai, kiếp lôi như muốn xé rách thiên khung còn mạnh hơn, khủng bố hơn cả đạo kiếp lôi đầu tiên.
Kế Ngôn lần nữa vung kiếm lên.
Kiếm quang và kiếp lôi va chạm, ánh sáng trắng mãnh liệt lại lần nữa tràn ngập tầm mắt mọi người.
Mặc dù tạm thời không thấy Kế Ngôn đâu, nhưng dù là Cận Hầu, Tân Nguyên Khôi hay đám Ma tộc Lộ cũng đều mỉm cười.
Bọn họ đều cho rằng, trúng đạo kiếp lôi này, Kế Ngôn chết là cái chắc.
Cận Hầu cười ha hả, vô cùng vui vẻ, cuối cùng không bị vả mặt rồi. “Chết đi, đúng là trò cười!”
“Còn nói là Đại sư huynh, làm việc lỗ mãng như thế, tưởng chỉ bằng một bầu nhiệt huyết liền có thể vượt qua được thiên kiếp sao?”
“Có cơ hội không tranh thủ nghỉ ngơi đi, còn dám khiêu khích thiên kiếp, là ngài mình chết không đủ nhanh sao?”
Tân Nguyên Khôi ở bên cạnh cười, cố ý phân tích ra: “Có tiền bối Thánh tộc nhìn chằm chằm, Kế Ngôn cũng biết mình không có cơ hội nghỉ ngơi, chẳng bằng để cho thiên kiếp giết cho thống khoái!”
“Ha ha, thực ra ta cảm thấy lại là một nguyên nhân khác.” Cận Hầu tiếp tục cười ha hả, cũng giả vờ giả vịt phân tích: “Dù sao hắn ta cũng biết sư đệ của mình có thể có thể khiến cho thiên kiếp mở cho một mặt lưới, cho nên phải tranh thủ độ kiếp. Ha ha.”
Nói một hồi, hắn ta càng cười lớn tiếng hơn.
“Đáng chết. Ta muốn chém chết hắn ta!” Doãn Kỳ lại nổi điên.
Điểm Tinh phái đều là lũ khốn kiếp.
“Nhìn!” Bỗng nhiên Giản Bắc hét lớn.
Lúc này, ánh sáng trắng tiêu tán, mọi người đều nhìn lại.
Thân hình trên bầu trời vẫn ưỡn ngực thẳng tắp, ý chí chiến đấu tỏa ra nồng đậm, xông thẳng lên trời, như một thanh thần kiếm xuyên thẳng lên trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận