Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1242: Tiến thối lưỡng nan

Chương 1242: Tiến thối lưỡng nanChương 1242: Tiến thối lưỡng nan
Chu Quang Viễn đần độn nhìn qua Tiêu Y, nhìn lại tiểu Hắc đang đứng trên vai Lữ Thiếu Khanh.
Hắn ta không thể không sợ hãi thán phục: "Kiếm ý hóa hình, Tiêu muội muội thật là thiên tài."
Tiến vào Nguyên Anh kỳ, kiếm ý hóa hình dễ như trở bàn tay, không phải việc khó gì.
Nhưng, lĩnh ngộ được kiếm ý hóa hình ở Kết Đan kỳ, đây là thiên phú tuyệt đỉnh.
Chí ít Chu Quang Viên không ngừng hâm mộ.
Đồng thời trong lòng cũng càng thêm kiên định với suy nghĩ muốn theo đuổi Tiêu Y.
Nữ tử thân tiên bậc này chỉ có hắn ta mới phù hợp.
Lữ Thiếu Khanh vẫn là câu nói kia: "Kém xa."
"Cả ngày lười nhác muốn chết, không cầm roi đuổi theo phía sau căn bản không chịu tu luyện."
"Haizz, con bé không để cho người ta bớt lo..."
Chu Quang Viễn không muốn nói tiếp, ngươi quả nhiên là làm màu.
Chu Quang Viễn cảm thấy, giống như Tiêu Y là đã làm tốt lắm rồi.
Ở độ tuổi này bày ra thực lực như vậy, đã đủ kinh diễm rồi, không phải tất cả mọi người đều có thể làm được như vậy.
Chí ít, ở tổ chức Thí Thần không có ai có thể làm đến được bước này.
Có thể có được thực lực cường hãn như vậy ở tuổi như Tiêu Y.
Chu Quang Viễn không muốn tiếp tục nói về đề tài này nữa, mặc dù muốn lấy lòng Lữ Thiếu Khanh nhưng hẳn ta không muốn để Lữ Thiếu Khanh làm màu trước mặt hắn ta.
"Mộc huynh, giờ còn muốn tiếp tục không?" Chu Quang Viễn chỉ về phía Tiêu Y đang thở hổn hển ở phía xa, đau lòng không thôi: "Tiêu muội muội đã mệt mỏi."
Mặc dù Tiêu Y đánh thắng Lục Hoảng, nhưng tiêu hao quá lớn, lại thêm một đối thủ nữa tới chỉ e sẽ không chịu được.
Lữ Thiếu Khanh mỉm cười, đến gần mấy bước, nói với Dận Khuyết: "Dận huynh, còn phải tiếp tục không?" "Sư muội ta đã rất mệt mỏi, liên tục đối chiến chín người các ngươi đã là cực hạn rồi."
"Thêm một người nữa lên chắc chắn không được."
"Các ngươi mau phái người lên đi, mau chóng đánh bại sư muội ta, sau đó mọi người ai về nhà nấy, thế nào?"
"Ngươi xem, trời đã tối rồi, còn phải về ăn cơm nữa."
Chu Quang Viễn thậm chí là những người chung quanh đều không kìm được ghé mắt.
Vãi, ngươi ở bên nào vậy?
Ngươi thật sự là sư huynh sao?
Có ai làm sư huynh như ngươi không?
Sư muội đã vậy rồi, đã mệt mỏi không chịu nổi, tiếp tục đánh cũng chỉ bị thương chịu thiệt.
Thân là sư huynh, việc cần phải làm là nghĩ cách kết thúc trận chiến, đảm bảo thành quả thắng lợi chứ không phải đứng đây đổ thêm dầu vào lửa, còn muốn tiếp tục chiến đấu.
Nhưng cũng có người biết Lữ Thiếu Khanh đang làm gì.
"Haha, thủ đoạn hay, như vầy nếu Dân công tử bọn hắn còn tiếp tục phái người lên thì cũng chẳng lấy lại được thể diện."
"Quả nhiên giảo hoạt, lấy lui làm tiến."
"Hiện tại Dận công tử bọn hắn rất khó xử nhỉ?"
Không ít người thấp giọng nghị luận, ánh mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh đầy cảnh giác. Ba kẻ ngoại lai không một ai là đèn cạn dầu.
Sự thật cũng đúng là như thế, giờ bọn Dận Khuyết khó xử muốn chết, hận không thể một tay tát chết Lữ Thiếu Khanh.
Dận Khuyết nhìn hằm hằm Lữ Thiếu Khanh, hận không thể xông lên xé nát miệng Lữ Thiếu Khanh, tên khốn kiếp này quả nhiên đủ vô sỉ.
Tên khốn kiếp vô sỉ đáng ghét.
Mà những người khác cũng coi như hiểu ra cái miệng đáng ghét của Lữ Thiếu Khanh trong miệng Dận Khuyết có nghĩa là gì.
Cái miệng này đâu phải chỉ đáng ghét, quả thực là quá đê tiện.
Dận Khuyết còn muốn để một cao thủ Kết Đan kỳ khác tên Từ Dục ra sân, như vậy tuyệt đối có thể đánh bại Tiêu Y. Nhưng, Lữ Thiếu Khanh nói một phen, suýt nữa thì nói bọn hắn xa luân chiến.
Xa luân chiến đã đủ mất mặt, đã thế, còn đánh không thăng thì lại càng mất mặt hơn.
Bây giờ muốn tiếp tục phái người ra sân, mặt mũi này chính bọn hắn cũng không giữ được.
Chí ít Từ Dục đã quay mặt qua chỗ khác, không còn nhìn qua lôi đài, ý tứ đã rất rõ ràng.
Ra sân mất mặt, đi lên đánh không lại, càng thêm mất mặt.
Bọn người Dận Khuyết nhìn hằm hằm Lữ Thiếu Khanh, không một ai lên tiếng.
Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm: "Ai nha nha, các ngươi không có ý định tiếp tục sao?" "Vậy các ngươi biết ăn nói như thế nào với đại trưởng lão?"
"Thiếu niên thiên tài trong tổ chức Thí Thần bại, đại trưởng lão nhất định sẽ rất tức giận nhỉ? Cẩn thận một chút, đại trưởng lão hẹp hòi lắm, nói không chừng lại muốn thu thập các ngươi."
Dận Khuyết nhịn không được: "Ngươi câm miệng cho ta, việc này không liên quan gì đến đại trưởng lão."
"Đúng, đúng, biết rồi, hiểu rồi, không liên quan gì đến đại trưởng lão."
Lữ Thiếu Khanh liên tục gật đầu, nhưng dáng vẻ nhìn thế nào trông cũng rất gợi đòn.
"Ngươi, có dám đánh với ta một trận không?" Dận Khuyết không kìm được, đưa ra khiêu chiến với Lữ Thiếu Khanh.
Ta giết chết ngươi. Lữ Thiếu Khanh lập tức ho khan: "Khụ khụ, ngươi xem dáng vẻ ta thế này, ngươi nhất định phải đánh với ta một trận sao?"
"Đây là ý của ngươi hay là ý của đại trưởng lão?"
"Nếu là ý của đại trưởng lão, ta liều mình bồi quân tử, coi như ta thụ ủy khuất cũng không sao?"
"Ai bảo ta trêu không được đại trưởng lão chứ? Con người ta tôn kính đại trưởng lão nhất, không bao giờ muốn làm trái ý nguyện trưởng bối."
Dận Khuyết sắp điên rồi, ngươi đừng nhắc tới đại trưởng lão nữa được không hả?
Luôn miệng nói tôn kính đại trưởng lão, nhưng ngươi xem một chút lời của ngươi nói, có từ nào là có ý tôn kính đại trưởng lão không?" Minh tán ngầm phúng, tất cả mọi người không phải người ngu, ngươi không sợ chọc giận mọi người sao?
Truyền đến trong tai đại trưởng lão, ngươi không sợ bị đại trưởng lão đánh chết sao?
Trong lòng Dận Khuyết hận vô cùng, †ên khốn kiếp này quá đáng ghét.
Đối mặt cục diện như vậy, Dận Khuyết trong lúc nhất thời không có biện pháp gì.
Tiến thối lưỡng nan.
Phái người tiếp tục đi tỷ thí với Tiêu Y, thắng mất mặt, thua mất mặt nhân hai.
Không phái người đi tỷ thí, bọn hắn xem như bại dưới tay Lữ Thiếu Khanh, cũng mất mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận