Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 3324: Là ta trong tưởng tượng loại quan hệ đó sao? (length: 6599)

Lấy thực lực của Nguyệt tự nhiên đánh không lại Lữ Thiếu Khanh.
Cuối cùng vẫn là Tinh Nguyệt ra tay, như là bậc trưởng bối thu phục tiểu bối, cho mấy bạt tai, Lữ Thiếu Khanh mới thật thà ngồi xuống.
"Haizz," Lữ Thiếu Khanh thở dài một tiếng, "Chỉ thấy người cười, nào nghe thấy ai khóc. . ."
"Các ngươi cứ nói chuyện đi, ta đi tìm chỗ nào đó vắng vẻ mà khóc đây. . ."
Lữ Thiếu Khanh buồn bực chạy đến một bên ngồi xếp bằng xuống, nhắm mắt lại.
Tinh nhìn dáng vẻ của Lữ Thiếu Khanh, đột nhiên cảm thấy có chút đáng thương.
"Chủ nhân, hắn. . ."
Tinh Nguyệt lắc đầu, "Không cần để ý hắn, hắn thế này là tốt nhất rồi."
Loan Sĩ, Mộc Vĩnh, Nguyệt đều đồng loạt gật đầu.
Lữ Thiếu Khanh im lặng mới là Lữ Thiếu Khanh tốt nhất.
Lữ Thiếu Khanh mồm mép lanh lợi không phải là một Lữ Thiếu Khanh tốt lành gì.
Không thể đánh chết, bị hắn ở bên cạnh lải nhải thì đúng là cực hình.
Loan Sĩ cũng thừa cơ mở miệng, "Tiền bối, nếu không có chuyện gì, chúng ta xin phép đi trước."
"Chỉ cần tiền bối có thể làm bọn hắn bị thương, ta sẽ lập tức xuất thủ, tuyệt đối không làm tiền bối thất vọng!"
Tinh Nguyệt không cản trở, gật đầu, để hai người rời đi.
Đợi đến Loan Sĩ, Mộc Vĩnh rời đi, Nguyệt không nhịn được nói, "Chủ nhân, người tin bọn chúng sao?"
Loan Sĩ, Mộc Vĩnh là cùng một loại người, lãnh khốc vô tình, thâm sâu khó lường, khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Đối với người của mình, nói hãm hại liền hãm hại, nói giết liền giết, khiến người ta không kịp trở tay.
Có đôi khi chết cũng không biết vì sao mình chết.
Liên thủ với người như vậy chẳng khác nào là cấu kết với hổ để lột da.
Tinh Nguyệt không để ý, "Kẻ địch rất mạnh, nên đoàn kết tất cả lực lượng có thể đoàn kết."
"Mục tiêu của bọn chúng và mục tiêu của chúng ta giống nhau."
"Ồ, ra là thế!"
Âm thanh của Lữ Thiếu Khanh truyền đến, "Tỷ tỷ, ra là ngươi không có chút tự tin nào à!"
"Không có tự tin còn giày vò cái gì, đầu hàng đi!"
"Ta có thể làm người thuyết khách, để chị được lợi nhiều nhất!"
Tinh Nguyệt không tức giận, "Ngươi có tự tin?"
"Không có!"
Lữ Thiếu Khanh trả lời rất thẳng thắn dứt khoát, "Ba vị Tiên Đế, không chừng phía sau còn có nhiều hơn, đánh kiểu gì?"
"Nghĩ đến thôi đã thấy tuyệt vọng, cho nên, ta thấy tốt nhất là nên nói chuyện."
"Đều ở cảnh giới này rồi, có gì không thể nói chứ? Động một tý lại đánh nhau cũng không phải biểu hiện của người trưởng thành."
"Lớn tuổi như vậy rồi mà còn gọi đánh kêu giết, dễ dọa trẻ con."
Nguyệt nghe xong liền cau mày, "Đồ hỗn đản!"
Không nói ta lớn tuổi thì ngươi chết chắc rồi à?
Cứ hễ là từ miệng Lữ Thiếu Khanh phun ra những câu liên quan tới tuổi tác, Nguyệt đều cảm thấy Lữ Thiếu Khanh đang chế giễu nàng.
"Chậc!" Lữ Thiếu Khanh nhíu mày, "Nguyệt tỷ tỷ, chị làm gì thế?"
"Hễ một tý là mắng người, chị chắc chắn có chút vấn đề về thần kinh, có muốn đi khám bác sĩ không? Tính cách thay đổi thất thường như vậy, ta sợ sẽ mắc bệnh nặng đấy."
Nguyệt tức giận đến muốn phát điên.
Nàng tức giận nhìn Tinh Nguyệt, "Chủ nhân. . ."
Cho ta thêm một cơ hội nữa, lần này nhất định ta sẽ đánh chết hắn.
Tinh Nguyệt không tức giận, có Nguyệt làm thuộc hạ giúp nàng ngăn cản hỏa lực của Lữ Thiếu Khanh, nàng thoải mái hơn nhiều.
Nàng nhìn Lữ Thiếu Khanh, "Sư huynh của ngươi sẽ không đầu hàng đâu."
Giọng Lữ Thiếu Khanh chững lại, Tinh Nguyệt ba người rõ ràng cảm thấy Lữ Thiếu Khanh có chút mất tinh thần.
"Đáng ghét!" Lữ Thiếu Khanh lẩm bẩm một câu, sau đó lần nữa thẳng lưng, "Vậy thì càng tốt, đem cả Đại sư huynh của ta kéo vào đội luôn, hòa đàm sẽ càng thành ý hơn."
Tinh Nguyệt ba người câm nín không nói được gì.
Cái tên này, thật không biết câu nào là thật, câu nào là giả nữa.
Tinh Nguyệt không nhịn được mắng một câu, "Đồ hỗn trướng, ta với chúng nó thề không đội trời chung!"
"Nói lời từ biệt mà sao đầy khí thế thế!" Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, "Cái gì mà không thể chứ."
"Hừ," tuy biết rõ Lữ Thiếu Khanh cố tình nói như vậy, nhưng trong lòng Tinh Nguyệt vẫn khó chịu, nàng dứt khoát nói, "Muốn đầu hàng? Trừ khi sư huynh ngươi đầu hàng trước!"
"Ách. . ."
Lữ Thiếu Khanh kêu lên một tiếng, vèo một cái từ chỗ không xa chạy lại gần.
Hắn tiến đến trước mặt Tinh Nguyệt, hiếu kỳ nhìn chằm chằm Tinh Nguyệt.
Tinh Nguyệt để ý thấy trong mắt Lữ Thiếu Khanh ánh lên vẻ không tốt, ánh mắt chợt lạnh, "Ngươi muốn làm gì?"
"Tỷ tỷ," Lữ Thiếu Khanh cẩn thận nghiêm túc hỏi, "Quan hệ giữa chị và sư huynh của ta thế nào?"
"Có phải là cái kiểu quan hệ như ta tưởng tượng không?"
Tinh Nguyệt một tay đánh văng Lữ Thiếu Khanh ra, "Ta với Đến Kiếm đạo hữu là minh hữu!"
Lữ Thiếu Khanh xoa xoa chỗ đau chạy lại, chẳng những không tức giận, ngược lại còn có chút hưng phấn, "Thật sao?"
Ánh mắt Tinh Nguyệt lộ vẻ không thiện cảm, "Ngươi nghĩ ta với hắn còn có thể có tình cảm gì khác sao?"
"Ta là Tiên Đế, hắn cũng là Tiên Đế, bớt lấy tình cảm phàm nhân ra mà so sánh chúng ta!"
Nói xong, nàng hung hăng trừng mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh một cái, tên hỗn trướng này, đầu óc đang nghĩ cái gì vậy?
Lữ Thiếu Khanh thở phào nhẹ nhõm, cười càng tươi hơn, "Tốt, quá tốt rồi."
Tinh Nguyệt luôn cảm thấy có gì đó không đúng, ánh mắt càng trở nên không thiện cảm hơn, lộ ra mấy phần sát khí, "Ngươi cười tươi như thế, có ý gì?"
"Không có, không có gì!"
Lữ Thiếu Khanh khoát khoát tay, "Ta vì ngươi mà cao hứng đó!"
Tinh Nguyệt không tin, sát khí lại tăng thêm mấy phần, "Không nói ta để Nguyệt tới thu dọn ngươi!"
Nguyệt đứng bên cạnh lập tức phấn chấn hẳn lên, nắm đấm siết chặt, tùy thời chờ lệnh xuất kích.
Lữ Thiếu Khanh lùi lại một bước, đưa ra điều kiện, "Ta nói, ngươi không được tức giận."
"Được!"
Sau khi nghe xong, Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc, "Hai người các người đều thích kiếm chuyện với ta, nếu ngươi mà thành chị dâu ta, ta còn đường sống không?"
"Hơn nữa loại bạo lực nữ như chị, ta cũng sợ sư huynh của ta bị bạo hành gia đình."
"Đến lúc đó ngày nào cũng đánh nhau không sao, ta chỉ sợ mình bị vạ lây."
"Ngươi không định làm tẩu tử của ta, tốt lắm, thế giới này vẫn tươi đẹp. . ."
"Bốp!" Tinh Nguyệt một tay đánh ra, khiến Lữ Thiếu Khanh bị đè chặt xuống đất.
"Oái. . ." Lữ Thiếu Khanh kêu thảm một tiếng, "Hỗn đản, ngươi nói là không tức giận mà."
"Ta không có tức giận. . ." Tinh Nguyệt nhàn nhạt nói, sau đó lại giáng thêm một chưởng xuống, như là núi Ngũ Hành của Phật Như Lai, Lữ Thiếu Khanh không có đường nào trốn thoát. . . . ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận