Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 415 - Ai dám nói không phải? (tt)



Chương 415: Ai dám nói không phải? (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmÁnh mắt Phương Thái Hà rơi lên người Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh lại một lần nữa khôi phục dáng vẻ vô lại, nói: “Nể, sao lại không nể chứ?”“Phương gia chủ nói như thế nào thì sẽ như thế đó, đây là chỗ của Phương gia, ta đâu có bá đạo như Quy Nguyên Các.”Trong lòng Phương Thái Hà thầm chửi thề, ngươi còn biết ta là chủ nhân sao?Người sáng suốt đều biết là ngươi ở đây gây chuyện trước.Nếu thực lực ta mạnh một chút, ta không thu thập ngươi không được.Cục diện hiện tại, Phương Thái Hà không muốn để ý tới, chỉ cần dừng ở đây, ông ta lười hỏi tới.Hơn nữa.Ánh mắt Phương Thái Hà rơi lên người Thôi Luân và đám đệ tử Quy Nguyên Các.Lần này, Quy Nguyên Các là thế lực có nhiều người tới nhất.Còn có cả Nguyên Anh kỳ áp trận, Kế Đan kỳ, Trúc Cơ kỳ cũng hơn mười người, định làm gì chứ?Định dùng vũ lực đoạt quyền sao?Bị giáo huấn một chút cũng tốt.Tâm tư của Phương Thái Hà không gạt được người ở đây.Nhìn ông ta như không thiên vị ai nhưng trên thực tế là đang thiên vị Lữ Thiếu Khanh.Thôi Luân rất khó chịu: “Hừ, chúng ta đi!”Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Thôi Luân mắng to: “Râu dê, ngươi chờ đó cho ta, ban nãy do ta không cẩn thận mắc sai lầm, đợi tới lúc đó ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của ta.”Nhớ tới chuyện vừa rồi, tâm trạng Thôi Luân tốt lên vài phần.Trên gương mặt thon gầy cũng nở nụ cười lạnh, lão ta quay đầu nhìn Lữ Thiếu Khanh một cái: “Ta chờ.”Sau khi nói xong liền bước một bước biến mất ngay tại chỗ.Còn Tra Lương Tuấn vẫn cầm quạt xếp, chỉ vào Lữ Thiếu Khanh: “Chuyện hôm nay ta cũng sẽ nhớ kỹ.”Hắn ta là đệ tử thân truyền Quy Nguyên Các, chưa bao giờ bị người ta đối xử như vậy, chỉ nhìn chằm chằm đã khiến hắn ta đầu óc trống rỗng, nói không ra lời.Đây là sự sỉ nhục.Lữ Thiếu Khanh không tức giận mà nói với Tra Lương Tuấn: “Ngươi quên mất một chuyện rồi.”Tra Lương Tuấn sửng sốt một chút, chuyện gì?Tiếp đó, hắn ta nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh trên bầu trời biến mất không thấy gì nữa, hắn ta thấy hoa mắt, Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm xuất hiện trước mặt hắn ta.“Sư phụ ngươi đi rồi, ngươi còn dám phách lối trước mặt ta.”Trên mặt Lữ Thiếu Khanh mang theo nụ cười, giọng nói vô cùng lạnh lẽo khiến toàn thân Tra Lương Tuấn một lần nữa lạnh run.Lúc này Tra Lương Tuấn mới kịp phản ứng.Hắn ta muốn nhanh chóng thối lui nhưng lại bị một bàn tay của Lữ Thiếu Khanh tát vào mặt.Bộp một tiếng, thanh thúy vô cùng, chấn kinh tất cả mọi người.Tra Lương Tuấn bị tát bay, quạt xếp trong tay hắn ta cũng rơi vào tay Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh lẩm bẩm: “Đã khó chịu với tên tiểu bạch kiểm này từ sớm rồi.”Sau đó hắn dùng sức bẻ một cái khiến quạt xếp ít nhất nhị phẩm trở nên này gãy thành hai khúc, tiện tay ném sang một bên.Tra Lương Tuấn đỡ lấy một bên mặt bị sung, thấy hình tượng mình giả vờ đã bị hủy thì tức giận đến mức gầm thét: “Ngươi đáng chết!”Linh lực trong cơ thể bộc phát, hắn ta muốn xuất thủ.Lữ Thiếu Khanh đe doạ nói: “Ngươi dám ra tay thử xem? Ta đập chết ngươi.”Thôi Luân lại xuất hiện, hung hăng nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh một chút, sau đó mang theo Tra Lương Tuấn biến mất khỏi chỗ này.“Râu dê, coi như ngươi chạy nhanh, bằng không ta sẽ đánh chết ngươi.”Lữ Thiếu Khanh vỗ vỗ tay, hù dọa Phương Lâm, nói: “Đừng mong được làm gia chủ, ngươi dám làm gia chủ, ta là người đầu tiên làm thịt ngươi.”Thôi Luân mang theo Tra Lương Tuấn xuất hiện trên một dãy núi, từ trên cao nhìn xuống có thể nhìn thấy rõ từng kiến trúc lớn nhỏ trong Lai thành, thu hết Lai thành vào tầm mắt.Đương nhiên, cũng bao gồm cả nơi Phương Lâm ở đã bị phá hỏng vì trận chiến.Đứng từ chỗ này nhìn sang, những phòng ốc kiến trúc Phương Lâm trả cái giá lớn để xây dựng giờ vì trận chiến mà hóa thành một vùng phế tích, nhìn thấy mà giật mình.Thậm chí Thôi Luân và Tra Lương Tuấn còn có thể nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh đang hù dọa Phương Lâm.Sau khi hù dọa Phương Lâm xong hắn nghênh ngang rời đi.Ngang ngược càn rỡ, kiêu ngạo phóng túng.Tra Lương Tuấn tức đến mức toàn thân run lên, hai tay nắm chặt, trên mặt là hận ý.Lữ Thiếu Khanh là người đầu tiên đối xử với hắn ta như vậy.Trong lòng hắn ta ngập tràn sát ý, chỉ hận thực lực của mình không đủ, không đủ để chém Lữ Thiếu Khanh thành muôn mảnh.“Đáng chết, đáng chết!”Răng Tra Lương Tuấn đã sắp nghiến nát, kêu lên ken két.Chuyện lần này vô cùng nhục nhã, từ khi hắn ta sinh ra đến giờ đây là lần đầu tiên hắn ta bị sỉ nhục như vậy.“Sư phụ, hắn làm nhục con như vậy, cho dù có ăn thịt lột da hắn cũng không giải được mối hận trong lòng.”Gương mặt Tra Lương Tuấn vặn vẹo, hận ý ngập trời: “Ta muốn rút linh hồn hắn ra để đốt thiên đăng, thiêu đốt trăm năm, ngàn năm.”Thôi Luân cũng không khá hơn chút nào, trong lòng lão ta cũng ngập tràn sát ý.Lão ta rất muốn chém Lữ Thiếu Khanh thành muôn mảnh.Không đơn thuần chỉ vì chuyện Lữ Thiếu Khanh làm, phần nhiều là vì thiên phú của Lữ Thiếu Khanh.Tuổi còn trẻ đã có được thực lực như vậy, tương lai nhất định sẽ không dừng ở Hóa thần, hắn có thể còn đi được xa hơn, cao hơn.Điều khiến Thôi Luân cảm thấy bất an hơn là.Lữ Thiếu Khanh có địch ý với Quy Nguyên Các.Cho dù là Kế Ngôn, giao thủ với Trương Tòng Long nhiều lần như vậy nhưng cũng không có địch ý làm lòng người rét lạnh đến thế.Lữ Thiếu Khanh mang theo địch ý với Quy Nguyên Các, mặc dù là đang ẩn giấu không thể hiện ra nhưng Thôi Luân vẫn có thể cảm nhận được.Thôi Luân tin một khi Lữ Thiếu Khanh có cơ hội, chắc chắn hắn sẽ hạ tử thủ với Quy Nguyên Các.Tuổi trẻ, thiên phú hơn người, có địch ý mãnh liệt với Quy Nguyên Các, người như vậy nhất định phải bóp chết.Bằng không một khi hoàn toàn trưởng thành, Quy Nguyên Các sẽ chết không có chỗ chôn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận