Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1727

Chương 1727Chương 1727
Thế cục nàng ta vất vả lắm mới ổn định sẽ sụp đổ.
Lữ Thiếu Khanh tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng ta, nói với nàng ta: Lữ Thiếu Khanh tựa hồ
Chỉ một câu như vậy, Nhan Hồng Vũ tâm không kìm được trầm tĩnh lại, cảm thấy có chỗ dựa cực lớn.
Nhan Hồng Vũ thử thăm dò hỏi: "Công tử, không biết biện pháp của ngươi là..."
"Nào có biện pháp gì. Ngươi thân là minh chủ quan tâm mấy chuyện này làm gì”
"Hiện tại ngươi tranh thủ thời gian xử lý tốt các chuyện liên minh của ngươi, không nên quên nguyên nhân chính các ngươi thành lập liên minh, bỏ gốc lấy ngọn, cũng không phải chuyện gì tốt."
Nhan Hồng Vũ rất thông minh, ý tứ của những lời này nàng ta vừa nghe đã hiểu.
"Ta hiểu rồi" Biểu hiện của Nhan Hồng Vũ vô cùng dứt khoát: "Nếu đã vậy, †a không quấy rầy công tử nữa."
Xem ra công tử trong lòng sớm có dự định, nhưng mà cũng đúng, công tử thực lực cường đại như thế, có nhiều đạo chích đến mấy cũng có tác dụng gì?
Đúng như lời công tử đã nói, kẻ địch thực sự của liên minh là ma tộc, chỉ có chỉnh đốn liên minh cho tốt, đánh bại ma tộc thì đến lúc đó tất cả vấn đề đều không thành vấn đề.
Nhan Hồng Vũ cáo từ rời đi, lưu lại một Lữ Thiếu Khanh mặt mày sửng sốt, hắn hỏi Doãn Kỳ: "Ta có nói cái gì sao? Dáng vẻ nàng ta cứ như ăn xuân dược vậy?”
Doãn Kỳ trừng mắt liếc hắn một cái: "Ngươi muốn làm gì? Ngươi định dung túng những kẻ kia bôi xấu thanh danh ngươi à?”
"Ta có thể làm gì?" Lữ Thiếu Khanh kì quái: "Lời trên miệng người ta, ta có thể không cho phép người ta nói sao?"
"Ngươi không quan tâm thanh danh, môn phái quan tâm, ngươi tranh thủ thời gian làm sáng tỏ, đừng để bôi đen môn phái."
Doãn Kỳ tức chết, theo miêu tả của Nhan Hồng Vũ, lời đồn không chỉ đơn thuần nhắm vào Lữ Thiếu Khanh mà còn hướng đến môn phái của Lữ Thiếu Khanh.
Danh dự môn phái không thể để bị chửi bới. "Làm sáng tỏ cái gì, loại chuyện này, ngươi cho rằng ra mặt làm sáng tỏ sẽ hữu dụng?"
Doãn Kỳ nhíu mày, đưa ra biện pháp của mình: "Bảo Nhan Hồng Vũ ra mặt, nàng không phải minh chủ sao?"
"Nàng ra mặt, càng thêm dễ dàng bị người ta công kích, lỡ vị trí minh chủ bất ổn, nàng lấy gì làm đồ cưới gả cho Đại sư huynh?"
Doãn Kỳ giận tím mặt, lập tức quơ cự kiếm trực tiếp chém đến: "Ta chém chết tên khốn kiếp ngươi."
Lữ Thiếu Khanh bên này bỏ mặc bỏ mặc lời đồn đại cũng bảo Nhan Hồng Vũ không cần xử lý.
Dưới sự dung túng như vậy, lời đồn đại càng ngày càng nhiều, càng truyền càng mạnh.
Dần dần, các tu sĩ bắt đầu bất mãn với Lữ Thiếu Khanh.
"Vì sao? Vì sao cho phép một người Tề Châu làm mưa làm gió ở đây?"
"Tồn tại Luyện Hư kỳ là có thể nhúng tay vào chuyện Đông Châu sao?”
"Chuyện Đông Châu nên để người Đông Châu xử lý, không nên để người ngoài nhúng tay."
"Lăng Tiêu Phái Tê Châu muốn làm gì? Chiếm đoạt Đông Châu sao? Bá đạo như vậy, không ai quản?"
"Người Tê Châu, quá đáng ghét."
Con người, ai cũng ghen ghét người mạnh hơn mình.
Đây là bản tính xấu xí của con người.
Lữ Thiếu Khanh tuổi còn trẻ, cũng đã là một vị tôn tại Luyện Hư kỳ.
Đây là độ cao rất nhiều người cả một đời đến chết đều không đạt được.
Lúc bắt đầu, kính sợ, sợ hãi đối với Lữ Thiếu Khanh. Sau khi thời gian dần trôi, Lữ Thiếu Khanh ẩn thân không ra ngoài, mọi người bắt đầu tràn ngập hâm mộ đối với Lữ Thiếu Khanh, dần dần, ghen ghét tự như rắn độc xuất hiện trong lòng, căn xé nội tâm bọn hắn.
Khi có vài tin tức trái chiều, không tốt về Lữ Thiếu Khanh xuất hiện, vô số người sẽ chủ động đi truyền bá, đi khuếch tán, đi chửi bới.
Lúc mới đầu, một số người còn nói rất thận trọng, chỉ sợ bị Lữ Thiếu Khanh biết.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh lờ đi, khiến lá gan bọn hắn càng lớn, càng nhiều lời đồn đại bắt đầu xuất hiện.
"Biết không? Nghe nói hắn trước kia là sự sỉ nhục của môn phái, luôn bị đồng môn ghét bỏ và chán ghét."
"Sao hắn lại đột nhiên trở nên mạnh như vậy? Có lẽ là có kỳ ngộ gì đó, loại vận khí cứt chó này, lão thiên mắt bị mù rồi."
"Bất kể như thế nào, hắn người Tề Châu, là người Lăng Tiêu Phái, sự xuất hiện của hắn đối với Đông Châu chúng ta mà nói không phải tin tức tốt gì"
"Tê Châu bên kia không ai tổ chức đối phó ma tộc, hắn thân là Luyện Hư kỳ cũng không dám đi đối phó ma tộc, ngược lại chạy tới khi dễ những nhân loại chúng ta, đúng là đáng ghét."
"Còn không phải sao, nhân loại Tê Châu rơi vào nước sôi lửa bỏng, hắn không quan tâm, ngược lại chạy tới Đông Châu này, ta thấy, tuyệt đối là đào binh."
"Thảm rồi, đến lúc đó ma tộc đánh tới, hắn lại chạy, chúng ta làm sao bây giờ?"
"Từ hành động hắn vứt bỏ người Tề Châu có thể thấy tuyệt đối là người vô tình vô nghĩa, dạng người này, tuyệt đối không thể để hắn quản lý liên minh, nếu không chúng ta chết như thế nào cũng không biết."
"Thân là người Tê Châu lại ngồi nhìn ma tộc hoành hành Tề Châu, đúng là đáng hận."
"Không thể để hắn phách lối ở Đông Châu được."
"Mọi người đoàn kết lại."
"Nhưng yên tâm, ở đây còn có học sinh học viện Trung Châu!"
"Có bọn họ, chúng ta không cần lo lắng!"
Lời đồn đại càng truyên càng nhiều, các loại nội dung tầng tầng lớp lớp, trong Hoàng thành càng ngày càng nhiều tu sĩ bất mãn với Lữ Thiếu Khanh.
Thậm chí đã có người không còn che giấu, trực tiếp nói xấu Lữ Thiếu Khanh trước mặt Nhan Hồng Vũ.
Nhan Hồng Vũ cảm thấy áp lực cũng càng ngày càng lớn.
Lời đồn đại nổi lên bốn phía, nàng ta thân là minh chủ không thể không bị ảnh hưởng.
Hơn nữa sự vụ liên minh rất nhiều, cân bằng giữa các thế lực lớn nhỏ, điều hành binh lực của phòng tuyến, phân phối vật tư lương thảo các loại đều cần nàng ta đi xử lý.
Ngày kế tiếp, nàng ta có thể ngồi xuống tranh thủ chút thời gian hiếm hoi để tu luyện.
Ngày này, sau khi nàng ta xử lý xong chuyện thì không kìm được xoa huyệt Thái Dương của mình, thở dài thật sâu.
"Haizz..."
Công việc bề bộn, loại chuyện này thật sự không phải chuyện con người có thể làm mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận