Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 3320: Các ngươi khóc các ngươi (length: 6531)

"Chết tiệt!"
Nhìn Xương Triết Tiên Đế bị đánh thành tro, nửa điểm cũng không còn sót lại, sắc mặt Loan Sĩ vô cùng khó coi.
Đây không phải kết quả hắn muốn.
Xương Triết Tiên Đế một chân luồn vào trong phòng, đem chân của nó đánh gãy, lưu lại chút huyết nhục gì đó, Loan Sĩ hắn liền có thể từ trong đó đạt được thứ hắn muốn.
Nhưng mà Tinh Nguyệt ra tay, vừa đối mặt liền đem một chân của Xương Triết Tiên Đế đánh thành tro, không còn chút gì.
Loan Sĩ cái gì cũng không chiếm được.
Hắn nhìn về phía nơi xa, trong ánh mắt mang theo phẫn nộ, thậm chí có mấy phần sát ý.
Lữ Thiếu Khanh tìm đâu ra Tiên Đế?
Nếu thực sự không được, giết nàng cũng được.
Chẳng qua, ý nghĩ này cũng chỉ là nghĩ trong đầu thôi.
Mộc Vĩnh há to miệng, cảm thấy da đầu tê rần.
Không phải hoàn chỉnh Xương Triết Tiên Đế mà lại trước mặt Tiên Đế chân chính liền vừa đối mặt cũng không chống nổi, đây chính là thực lực chân chính của Tiên Đế?
Kinh khủng!
Mộc Vĩnh nhìn về phía Loan Sĩ, "Ngươi định làm thế nào?"
Lữ Thiếu Khanh quá vượt ngoài dự liệu của mọi người.
Vốn cho rằng Lữ Thiếu Khanh một lần lại một lần chết chắc, nhưng mỗi một lần đều có thể khiến hắn gắng gượng qua được.
Mỗi lần bị ép đến tuyệt lộ, đều có thể móc ra một lá bài tẩy để phá cục.
Hiện tại hắn trực tiếp móc ra lá bài lớn nhất kia.
Một vị Tiên Đế!
Sát ý trong mắt Loan Sĩ rút đi, hắn lần nữa trở nên tự tin, "Ha, như thế cũng tốt, ta chờ!"
"Tiên Đế và Tiên Đế chiến đấu, ta không tin ta không có cơ hội..."
Vút!
Thân ảnh Tinh Nguyệt lóe lên, biến mất tại chỗ.
"Oa, tỷ tỷ, tỷ trở về rồi," Lữ Thiếu Khanh cười nói với Tinh Nguyệt vừa xuất hiện, "Tỷ tỷ uy vũ, tỷ tỷ lợi hại, tỷ tỷ mệt không?"
"Đến, ngồi......."
Tinh Nguyệt mặt không đổi sắc nhìn Lữ Thiếu Khanh một chút, mặc kệ hắn.
Ánh mắt rơi vào trên người Nguyệt, Tinh, "Vất vả cho các ngươi."
"Chủ nhân..."
Nguyệt, Tinh hai người nước mắt lưng tròng, kích động đến nghẹn ngào không nói nên lời.
Nguyệt còn tốt một chút, trước đó đã gặp mặt một lần, Tinh đây là vô số năm tháng qua mới lần đầu tiên nhìn thấy Tinh Nguyệt, nhìn thấy chủ nhân của mình.
Kích động, hưng phấn, tủi thân, sợ hãi đủ mọi cảm xúc ùa đến, mọi lời nói đều thừa thãi.
Chỉ có khóc mới có thể phát tiết được cảm xúc trong lòng.
Tinh Nguyệt nhìn hai thủ hạ của mình, cũng không khỏi cảm thán, ánh mắt có chút lấp lánh.
Trong lòng nàng cũng vô cùng cảm khái, xúc động.
Nàng là Tiên Đế, vào rất rất lâu trước kia, thân là Tiên Đế, dưới tay nàng cũng không có mấy người.
Từ tên Nguyệt, Tinh đã có thể nhìn ra mối quan hệ giữa các nàng.
Nói là quan hệ chủ tớ, trên thực tế tình như tỷ muội.
Vô số năm tháng không gặp, nhất thời mọi người đều không biết phải nói gì cho thỏa đáng.
Chỉ có thể nhìn nhau nghẹn ngào không nói nên lời.
Tinh Nguyệt đột nhiên nghiêng đầu đi, nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh ngồi dưới đất đang lén lút cầm Lưu Ảnh thạch quay các nàng.
Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh và Tinh Nguyệt chạm nhau, Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc, dứt khoát thoải mái tiếp tục, "Tỷ tỷ, mọi người cứ khóc đi, không sao cả, ta sẽ không làm phiền mọi người đâu!"
"Ngươi đừng bày ra bộ dạng như thế, để người khác nhìn vào lại bảo ý chí của ngươi là sắt đá, đến đây, khóc một cái đi...."
Tên hỗn trướng!
Thương cảm trong lòng Tinh Nguyệt trong nháy mắt tan biến, nàng trừng mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh một cái.
Răng rắc!
Lưu Ảnh thạch trong tay Lữ Thiếu Khanh nhẹ nhàng kêu một tiếng, hóa thành bột mịn.
"Ta dựa vào," Lữ Thiếu Khanh giận tím mặt, ưỡn ngực, nhìn trừng trừng Tinh Nguyệt, "Ngươi làm cái gì?"
"Nhiều người như vậy ở đây, ngươi còn không biết khiêm tốn một chút sao?"
Hành động của Lữ Thiếu Khanh khiến Nguyệt, Tinh cũng chẳng còn bi thương gì.
Thằng nhãi con hỗn đản thế mà lại nghĩ quay lại cảnh khóc của các nàng?
Nguyệt tức giận đến nghiến răng, "Chủ nhân, ta có thể đánh chết hắn không?"
Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Nguyệt quát, "Ngươi muốn làm gì?"
"Lộ bản tính ra, để bôi đen mặt tỷ tỷ ta sao?"
"Thật là, ngươi đừng để người ta cảm thấy bộ dạng này của ngươi là do tỷ tỷ ta dạy dỗ...."
Nguyệt tức đến phát run cả người.
Nàng nhìn Tinh Nguyệt một chút, Tinh Nguyệt nhàn nhạt nói, "Đánh hắn!"
"Ta dựa vào!" Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời, vèo một cái chạy đến sau lưng Tinh, "Tỷ tỷ Tinh, cứu mạng..."
Tinh muốn tránh ra, nhưng Lữ Thiếu Khanh kéo lấy vạt áo của nàng, khiến nàng không thoát ra được.
Tinh cười khổ không thôi, tiểu tử này, giảo hoạt đáng ghét vô cùng.
"Ra!" Nguyệt quát Lữ Thiếu Khanh, "Trốn sau lưng phụ nữ tính là cái thá gì?"
Có Tinh ở phía trước, nàng muốn đánh cũng không được.
Lữ Thiếu Khanh kêu lớn, "Ngươi đừng có oa oa kêu, lớn tuổi mà tính tình cũng to như thế, ai mà dám lấy ngươi?"
Sau đó hắn kêu với Tinh Nguyệt, "Nhìn kìa, trong thời gian ngươi không có nhà, nàng ấy chơi dại rồi, ngươi không quản sao?"
"Ta đề nghị, chỉnh đốn gia phong từ nàng ấy mà bắt đầu...."
Tinh Nguyệt lạnh lùng vung tay lên.
Lữ Thiếu Khanh bị một luồng sức mạnh vô hình nắm lấy, nhấc lên trước mặt Tinh Nguyệt.
Bốn mắt nhìn nhau, lúc này Lữ Thiếu Khanh cười ha hả, "Oa, tỷ tỷ, có ai nói với tỷ là mắt của tỷ đẹp lắm không?"
"Giống như Tinh Nguyệt trên trời, lấp la lấp lánh, sáng ngời......."
Đối với lời nịnh bợ của Lữ Thiếu Khanh, Tinh Nguyệt thờ ơ.
Nàng là Tiên Đế, những lời vô nghĩa không có ý nghĩa này nàng đã sớm miễn dịch rồi.
Phát giác được lãnh ý trong mắt Tinh Nguyệt dần dần tăng lên, Lữ Thiếu Khanh vội vàng kêu, "Được rồi được rồi, nói chuyện chính đi."
"Cãi nhau, dễ bị người ta chê cười......"
Vẫn không được, Tinh Nguyệt càng thêm muốn đánh Lữ Thiếu Khanh một trận.
Khi nàng vừa định muốn ném Lữ Thiếu Khanh cho Nguyệt đánh một trận thì Lữ Thiếu Khanh lại kêu, "Tỷ tỷ, tỷ tỷ thân yêu của ta ơi, tỷ mà cũng như vậy, tỷ nhẫn tâm để cho người ta đánh ta sao?"
"Tỷ không sợ ta bị đánh chết sao? Đến lúc đó tỷ đã mất đi người em trai đáng yêu này rồi, tỷ biết làm sao?"
"Ta bị thương nặng như vậy, tỷ nghĩ là vì ai?"
"Còn không phải vì tỷ sao?"
Nghe được lời của Lữ Thiếu Khanh, ánh mắt Tinh Nguyệt có thêm chút biến hóa.
Những việc Lữ Thiếu Khanh làm đều lọt vào mắt nàng.
Trong lòng đột nhiên mềm nhũn đi vài phần.
Nàng hừ một tiếng, ném Lữ Thiếu Khanh xuống.
"Ôi," Lữ Thiếu Khanh nhân cơ hội nằm ra đất, "Đau chết mất........"
Tinh Nguyệt:......
Bạn cần đăng nhập để bình luận