Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 742 - Không phải là đang định gạt ta đấy chứ



Chương 742: Không phải là đang định gạt ta đấy chứNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmNàng ta quay đầu lại, Lữ Thiếu Khanh đã xuất hiện bên cạnh người tự xưng là thiếu thành chủ Vĩnh Ninh thành.“Ôi chao, thiếu thành chủ à? Ngươi làm sao vậy? Mau đậy đi, ôi chao, ngươi bị thương nặng quá, nào, đây là viên đan dược chữa thương nhị phẩm, uống đi.”Lữ Thiếu Khanh nhiệt tình đỡ thanh niên tự xưng thiếu thành chủ dậy, mặt mũi tràn đầy lo lắng: “Không chết được đúng không?”Lúc này, Lữ Thiếu Khanh mới phát hiện thanh niên không phải bị trọng thương, mà là trúng độc.Thương thế chỉ có thể coi là bình thường, trị liệu một chút, mười ngày nửa tháng sẽ khỏi, chủ yếu là có độc trong người nên mới khiến hắn ta bị thương nghiêm trọng như vậy.Thái Úc kinh ngạc nhìn Lữ Thiếu Khanh, đầu óc trong lúc nhất thời hơi không kịp phản ứng.Vừa rồi Lữ Thiếu Khanh cũng không quay đầu lại rời đi, hắn ta còn tưởng rằng mình chết chắc.Sau khi biết thân phận của mình thì lại nhiệt tình với mình như vậy.Thái Úc giật mình, lập tức cười lạnh, thì ra là thế.Biết thân phận của ta, muốn lôi kéo mối quan hệ với Thái gia ta à?Hừ, hạng người nịnh nọt.Trong lòng Thái Úc đã dán nhãn cho Lữ Thiếu Khanh, ánh mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh có thêm vài phần khinh thường.Tuy nhiên lúc hắn ta nhìn thấy Úc Linh, trong mắt hắn ta không kìm được lóe lên tia kinh ngạc.Hắn ta từng gặp không ít nữ nhân nhưng không một ai có thể có được khí chất như Úc Linh.Úc Linh bước tới như một ngọn núi băng mang đến cho Thái Úc một loại cảm giác rất đặc biệt.“Thiếu thành chủ, ngươi không sao chứ? Tại sao không nói gì? Hay đầu bị kẹp rồi?””Lữ Thiếu Khanh kéo tâm thần Thái Úc trở về, lực chú ý của hắn ta quay trở lại trên người Lữ Thiếu Khanh.Trong lòng hắn ta khinh bỉ Lữ Thiếu Khanh nhưng cũng biết giờ không nên tỏ thái độ gì.Hắn ta mỉm cười, một lần nữa nói ra thân phận của mình: “Ta tên Thái Úc, gia phụ là Thái Thế An thành chủ Vĩnh Ninh thành.”“Ồ!” Lữ Thiếu Khanh ồ một tiếng.Vẻ mặt bình thản, ngữ khí không để tâm khiến Thái Úc hơi hoài nghi nhân sinh.Tên này bị làm sao vậy?Phụ thân ta uy danh hiển hách cả vùng này, ngươi nghe thấy mà ngươi không hề có chút biểu cảm gì sao?Ngươi chỉ ồ một tiếng, ngươi đang có ý gì?Ngươi ồ lên một chút là xong ta còn nói tiếp thế nào được?Ngươi có phải đồ nhà quê chưa từng nghe thấy tên của cha ta không?Vốn cứ tưởng sau khi báo ra tên và lai lịch của mình sẽ một lần nữa được Lữ Thiếu Khanh lấy lòng, không ngờ chỉ nhận được đúng một chữ ô, tương phản đến như vậy khiến trong lòng hắn ta rất khó chịu, lại phun ra một ngụm máu tươi.“Ôi chao, sao lại phun máu, đây là độc gì? Đừng có chết nhé?” Lữ Thiếu Khanh rất lo lắng.Trong lòng Thái Úc thầm nói, hừ, tính ra ngươi vẫn còn chút lương tâm, còn biết không thể để ta chết.Tiếp theo, hắn ta đưa ra thỉnh cầu với Lữ Thiếu Khanh: “Mong rằng hai vị tiễn ta về nhà ở Vĩnh Ninh thành, đến lúc đó tất có thâm tạ.”Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, mắt sáng lên, hắn muốn chính là cái này: “Thâm tạ? Thâm bao nhiêu?”“A?” Lữ Thiếu Khanh ra bài không theo lẽ thường lại một lần nữa khiến Thái Úc không biết nói tiếp như thế nào.“Ngươi a cái gì, sao, không phải là đang định gạt ta đấy chứ? Ngươi còn uống một viên linh đan nhị phẩm của ta đấy.” Lữ Thiếu Khanh đổi sắc mặtLữ Thiếu Khanh đột nhiên không còn nở nụ cười, đổi sắc mặt khiến Thái Úc ngây ngẩn cả người.Tên này nói trở mặt là trở mặt ngay sao?Là chó à?Trong lòng của hắn ta âm thầm mắng to, khốn kiếp, nếu là ở Vĩnh Ninh thành, ngươi dám nói chuyện với ta như vậy ta diệt cả nhà ngươi.Thái Úc là thiếu thành chủ Vĩnh Ninh thành, đi đến đâu cũng tiền hô hậu ủng, người đi theo bên cạnh đều là những kẻ a dua phụ họa, bình thường đều nghe thấy những lời nịnh hót, làm gì có ai dám nói chuyện với hắn ta như vậy?Nhưng tình hình bây giờ đã khác, hắn ta bị trọng thương, không có ai giúp đỡ hắn ta thật sự không đi được.Hơn nữa kẻ địch cũng đang lùng soát tung tích hắn ta, một khi để kẻ địch tìm thấy hắn ta, hắn ta sẽ chết chắc.Cho nên, hắn ta đè nén lửa giận trong lòng, ngoài mặt ra vẻ khiêm tốn hữu lễ, thái độ vô cùng tốt, hắn ta nặn ra nụ cười: “Công tử, xem ngươi nói kìa, ta là thiếu thành chủ Vĩnh Ninh thành, nhất ngôn cửu đỉnh, làm sao dám gạt ngươi chứ? Nếu ta dám lừa ngươi, cha ta là thành chủ cũng sẽ đánh chết ta.”Lữ Thiếu Khanh nghe vậy sắc mặt tốt hơn một chút, nói với hắn ta: “Không biết ngươi định trả cho ta bao nhiêu thù lao đây?”Câu hỏi trực tiếp như vậy khiến Thái Úc một lần nữa cạn lời, trong lòng lại một lần nữa khinh bỉ, quả nhiên là đồ nhà quê.Không phải đồ nhà quê sao có thể hỏi ra những câu như thế này. Một nhân tình của thiếu thành chủ Vĩnh Ninh thành ta mà không có sức hấp dẫn bằng thù lao à?Trong lòng hắn ta càng thêm khinh bỉ với Lữ Thiếu Khanh, nhưng cũng cảm thấy hơi khó xử.Cho bao nhiêu thù lao, hắn ta căn bản không định trả thù lao.Đến Vĩnh Ninh thành tùy tiện đuổi đi là được rồi.Giờ, trong lúc nhất thời hắn ta khó mà nói ra được sẽ trả bao nhiêu thù lao.Hắn ta chần chờ, nói quanh co, cuối cùng liền tiếp tục trả lời nước đôi: “Đến lúc đó nhất định sẽ trả mức thù lao khiến công tử ngươi hài lòng.”“Hài lòng?” Lữ Thiếu Khanh lập tức không tin: “Thù lao khiến ta hài lòng ngươi không trả được.”Thái Úc cũng không tin, móa nó, ta đường đường là thiếu thành chủ Vĩnh Ninh thành, cha ta là lão đại của cả vùng này, Thái gia ta còn có Nguyên Anh kỳ khác, có thù lao gì mà không trả được?“Thật sao?” Thái Úc có mấy phần không phục, ngữ khí ẩn chứa sự khinh bỉ: “Công tử, hẳn là ngươi vẫn chưa biết năng lực cha ta?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận