Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1156: Những viên đá này cũng sáng lấp lánh

Chương 1156: Những viên đá này cũng sáng lấp lánhChương 1156: Những viên đá này cũng sáng lấp lánh
Tướng Tư Tiên rất thông suốt, hơn nữa, nàng ta truyền âm cho Dận Khuyết: "Không cần lo lắng, gia gia đã nói, chuyến này ta sẽ không gặp nguy hiểm."
Dận Khuyết lập tức bình tính lại, hoàn toàn yên lòng.
Nghĩ đến sự khẩn trương vừa rồi của mình rất mất mặt, hắn ta trừng to mắt, muốn cho Lữ Thiếu Khanh một ánh mắt quật cường, không ngờ Lữ Thiếu Khanh lại mặc kệ hắn ta.
Lữ Thiếu Khanh đi tới trước mặt Hồn Thạch Giáp Thú, vui vẻ hỏi: "Đồ đâu?"
"Grào!"
Âm thanh của Hồn Thạch Giáp Thú quanh quẩn trong huyệt động, có vẻ nặng nề trầm thấp, tiếp theo chúng tiếp tục dẫn đường đi về phía trước, chui vào một lối đi.
Lối đi không ngừng đi sâu xuống dưới đất, ba con Hồn Thạch Giáp Thú dẫn đường phía trước, đoàn người Lữ Thiếu Khanh thì đi theo phía sau.
Ở dưới này, Hồn Thạch Giáp Thú hoạt động linh hoạt hơn trên mặt đất, tốc độ cũng nhanh hơn.
Đi gân năm canh giờ, bọn họ đã cách mặt đất khoảng hai ba vạn mét.
"Nhị sư huynh, nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta còn đi bao lâu nữa?" Tiêu Y ghé sát lại thấp giọng hỏi.
Nàng nhìn bốn phía một chút, xung quanh đen sì, nơi này đã không có bất kỳ ánh sáng, rất dọa người.
"Thật sự có thứ tốt sao?" Tiêu Y không nhịn được nghi ngờ.
Lữ Thiếu Khanh không mất kiên nhãn, ngược lại rất vui vẻ: "Chuyện này muội không hiểu đâu, đồ tốt đương nhiên phải giấu kỹ."
"Giấu sâu như vậy, nhất định là rất nhiều rất nhiều linh thạch, hắc hắc..."
Linh thạch gì gì đó, đương nhiên phải giấu thật kỹ, tuyệt đối không thể dễ dàng lộ ra.
Tiêu Y có vài phần hoài nghi, chút linh thạch này mà cần phải giấu như vậy sao?
Nàng nhịn không được nói: "Chẳng may không phải linh thạch thì sao?"
Lữ Thiếu Khanh lập tức đằng đằng sát khí, hung ác nói ở trong bóng tối: "Vậy ta liền làm thịt chúng nó và muội."
Tiêu Y chớp chớp mắt, trong bóng tối lóe ra ánh mắt khó hiểu.
"Vì, vì sao?" Tiêu Y có vẻ rất vô tội, chuyện này không liên quan đến ta mà.
Không có linh thạch, là chúng nó lừa gạt huynh, làm thịt chúng nó là tốt rồi.
"Tại sao ư?" Lữ Thiếu Khanh hung ác như một con chó bảo vệ thức ăn, nhe răng với Tiêu Y: "Ta nói là linh thạch, muội nói không phải, chẳng may không phải, đó chính là do miệng quạ đen của muội có tác dụng."
"Muội tốt nhất nên cầu nguyện đó là linh thạch."
Tiêu Y lập tức che miệng mình lại, chuyện này, đừng nói nữa.
Trong chuyện linh thạch này, Nhị sư huynh có thể mất hết tính người.
Lại qua gần nửa canh giờ, hai bên lối đi dân dần có ánh sáng, xung quanh xuất hiện tảng đá phát sáng, ánh sáng của chúng chiếu sáng bóng tối dưới lòng đất, chẳng qua những thứ này chỉ là tảng đá bình thường, chỉ là có chút đặc biệt, có thể phát sáng mà thôi.
Tiêu Y lại nhịn không được: "Nhị sư huynh, huynh xem, những tảng đá này cũng sáng lấp lánh đấy chứ?"
"Muội câm miệng cho ta!"
Khi họ càng đi sâu vào, lối đi càng ngày càng sáng, bỗng nhiên, trước mắt mọi người sáng lên.
Trước mắt lại là một cái hang động, nhưng hang động này không tính là lớn, ba con Hồn Thạch Giáp Thú chen chúc ở chỗ này có vẻ có chút chật chội.
Sau khi Lữ Thiếu Khanh xông vào, hai mắt tỏa sáng, ánh sáng như thế, tuyệt đối là linh thạch lấp lánh, hơn nữa còn là một đống lớn, rất nhiều rất nhiều mới có thể tỏa ra ánh sáng như thế.
Nhưng mài!
Sau khi Lữ Thiếu Khanh xông vào, nụ cười dần dần biến mất, nơi này trống không, hang động to như vậy mà lại không có một thứ gì.
Trên vách tường bên cạnh phủ kín những tảng đá phát sáng, ánh sáng chiếu đến mức xuyên thấu nơi này, nhưng những tảng đá này, đối với đám Lữ Thiếu Khanh mà nói thì không có một chút tác dụng nào cả.
Lữ Thiếu Khanh thất vọng đến cực điểm, nhìn chằm chằm Hồn Thạch Giáp Thú: "Linh thạch đâu?"
Dám gạt ta, ta sẽ đánh ngươi đến phân cũng phải bật ra.
Chú ý tới ánh mắt Lữ Thiếu Khanh không tốt, một con Hồn Thạch Giáp Thú né thân thể, để lộ ra một cửa động phía sau, gầm nhẹ vài tiếng với Lữ Thiếu Khanh.
Lúc này Lữ Thiếu Khanh xoay chuyển tâm tình, trên mặt lộ ra nụ cười, xoa xoa tay: "Đồ ở bên trong?"
Lữ Thiếu Khanh lại là người đầu tiên xông vào, những người khác cũng tò mò đi theo.
Tiêu Y nói thầm: "Hy vọng bên trong phủ kín linh thạch."
Không có linh thạch, Nhị sư huynh sẽ phát điên.
Nhị sư huynh điên rồi, đối với ai cũng không tốt.
Nhưng mà sau khi tiến vào, tình cảnh muôn màu muôn vẻ, lóe mù mắt như trong tưởng tượng cũng không xuất hiện. Không có linh thạch, không có bảo bối, nơi này trống rỗng, ngoại trừ một quả trứng trên mặt đất.
Cao nửa mét, to như một tiểu hài tử, toàn thân quả trứng màu đen tỏa sáng đứng lặng trên mặt đất.
Vỏ trứng mặt ngoài ngăm đen tỏa sáng, phát ra hơi thở khó hiểu, mặt ngoài điêu khắc từng đường vân giống như ngọc thạch, trên đường vân có ánh sáng lấp lánh.
Ánh sáng sáng tối chập chờn, giồng như bên trong đang thai nghén một sinh mệnh khó lường, còn không ngừng hô hấp.
"Linh thạch đâu." Sau khi Lữ Thiếu Khanh tiến vào, nhìn một lần lại một lần, cũng nhìn không thấy có nơi nào giấu linh thạch, hắn bình tĩnh không nổ, giọng nói bi phẫn quanh quẩn ở trong hang động: "Linh thạch của ta đâu..."
Lữ Thiếu Khanh không tiếp thu được, hắn tốn nhiều thời gian như vậy, chạy xa như vậy chỉ để tới nơi này, không phải là vì hắn nghĩ có linh thạch sao?
Kết quả thì sao?
Giáng một gậy vào đầu, đến cọng lông cũng không có.
Lữ Thiếu Khanh không nhịn được, nghiến răng nghiến lợi: "Đáng giận, vậy mà lại dám lừa gạt tình cảm của ta, ta muốn giết chết chúng."
Dận Khuyết ở bên cạnh nhìn âm thầm vui vẻ, thậm chí còn muốn hát vang một bài để biểu đạt tâm tình vui mừng của mình.
Đáng đời, ngươi cũng có hôm nay?
Ngươi cũng biết cảm giác bị người †a lừa gạt là như thế nào rồi đấy? Lý nãi nãi, lúc trước ngươi lừa ta, lòng ta bây giờ còn đang rỉ máu đây.
Thiên đạo đúng là luân hồi, báo ứng, báo ứng a.
Dận Khuyết cười ha ha trong lòng.
Hắn ta nhìn về phía Tương Tư Tiên bên cạnh, rất muốn chia sẻ vui sướng của mình với Tương Tư Tiên.
Không phải trong sách đã nói rồi sao?
Chuyện vui vẻ mà chia sẻ với người mình thích, chính là vui vẻ gấp đôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận