Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2892: Thế cục tốt đẹp (length: 6774)

Tư Phì Thần Vương nhào về phía Kế Ngôn, lộ ra bản thể, thân hình khổng lồ phảng phất có thể đem bầu trời sập xuống.
Thân hình khổng lồ đen sì, tản ra khí tức càng thêm đáng sợ.
Phía dưới người của Quang Minh thành chỉ là nhìn xem liền cảm thấy ngạt thở.
Nhiễm Thần Vương không có lộ ra bản thể, nhưng thân thể của nó lại hòa vào Luân Hồi sương mù, biến mất tại chỗ.
Hai vị Thần Vương hận Kế Ngôn thấu xương, đều nghĩ đến đem Kế Ngôn chém thành muôn mảnh.
Trạng thái của Kế Ngôn đã đến nỏ mạnh hết đà.
Bọn chúng đều muốn tự tay xé nát Kế Ngôn.
Hơn nữa!
Hai thần đều muốn nuốt Kế Ngôn.
Kế Ngôn thực lực rất mạnh, vượt quá tất cả mọi người tưởng tượng.
Hai vị Thần Vương sống lâu như vậy cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nhân loại đáng sợ như vậy.
Thiên phú kinh diễm, thiên hạ vô song.
Loại kiến cỏ này, bắt đầu ăn chắc hẳn cũng rất mỹ vị.
Nhìn Kế Ngôn đứng bất động, dường như đã hết sức yếu ớt, không thể ngăn cản công kích của Thần Vương.
Đám người nhao nhao lắc đầu.
Lam Kỳ càng cười lạnh, "Chết chắc!"
Đúng vậy, chết chắc!
Những người khác, bao gồm Quản Vọng, Ân Minh Ngọc.
Bọn hắn không cho rằng lúc này Kế Ngôn còn có thể làm gì.
"Tiểu tử, ngươi còn không..."
Quản Vọng theo bản năng kêu lên, nhưng những lời còn lại lại nghẹn ở cổ họng.
Ở trên bầu trời xa xôi kia, cơ thể Kế Ngôn sắp bị Luân Hồi sương mù bao phủ bỗng nhiên phát sáng.
Vút một cái, kim sắc quang mang bộc phát, sáng chói lòa.
Trong kim sắc quang mang, thân thể Kế Ngôn dần dần nhạt đi, phảng phất muốn biến mất khỏi phương đông thiên địa này.
Không gian xung quanh vặn vẹo, tinh hà đảo ngược, thời gian trôi.
Thân thể Kế Ngôn nhạt dần, đến khi sắp biến mất, lại đột nhiên trở nên chân thực.
Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, dường như có hai Kế Ngôn, một cái chân thực, một cái hư ảo.
Vị trí hai thân ảnh trước sau đổi chỗ, sau đó lại dung hợp.
Trong mắt mọi người, thân thể hư ảo của Kế Ngôn đi vào hư không, trong hư không thân thể chân thực đi ra.
Điều này còn chưa đủ khiến mọi người kinh hãi.
Điều khiến mọi người khiếp sợ là, khí tức của Kế Ngôn.
Khí tức vừa rồi suy yếu uể oải, trong nháy mắt tăng vọt lên.
Giống như ăn tiên đan linh dược, khôi phục hơn phân nửa.
Cảm giác mà mọi người nhận được là Kế Ngôn xuyên thời gian, quay về thời điểm trước đó.
Đối mặt hai vị Thần Vương sắp xông đến trước mặt, thần sắc của Kế Ngôn không hề thay đổi.
Vô Khâu kiếm trong tay nhẹ nhàng đâm ra.
Phong mang khí tức quét sạch, thiên địa dường như bị đánh ra làm hai nửa.
Vô Khâu kiếm vang lên tiếng kiếm reo trong trẻo!
Ông!
Dòng sông thời gian lại một lần nữa xuất hiện.
"Rống..."
Hành động của hai vị Thần Vương tiến công Kế Ngôn giống như tự chui đầu vào lưới, chủ động đón lấy trường kiếm của Kế Ngôn.
Trong nháy mắt phát ra tiếng rống giận dữ thê lương.
"Cái này, cái này..."
Những người khác cũng ngây người.
Bọn hắn đều không hiểu chuyện gì xảy ra.
Kế Ngôn vốn là cừu non chờ làm thịt, sức lực đã cạn phải là con mồi của hai vị Thần Vương, sao đột nhiên liền đổi thân phận, biến thành thợ săn?
Hơn nữa nhìn thanh thế của hắn, dường như so với hai kiếm trước đó còn mạnh hơn.
Ánh sáng tản đi, hai vị Thần Vương gào thét liên tục, vết thương trên người bọn chúng càng nhiều, dòng máu đen lại một lần nữa điên cuồng trút xuống.
Vừa rồi ăn hai kiếm của Kế Ngôn, đã bị thương không nhẹ.
Bây giờ lại một lần nữa chắc chắn ăn một kiếm, thương thế tiến thêm một bước.
Chút nữa thì bị đánh thành hai nửa.
Nhìn trạng thái tồi tệ của hai vị Thần Vương, tất cả mọi người đầu óc trống rỗng, đã không biết phải nói gì.
Trong đó không ít người sắc mặt nóng bừng bừng.
Bọn hắn hết lần này đến lần khác nói Kế Ngôn không được, kết quả, Kế Ngôn hết lần này đến lần khác tát vào mặt bọn hắn.
Trong đó Lam Kỳ cảm thấy mặt mình rất đau.
Hắn cắn răng, "Ta không tin hắn còn có thể tiếp tục..."
Quản Vọng bọn người không phản bác, bọn hắn cảm thấy Lam Kỳ nói không sai.
Lam Kỳ thấy Tiêu Y không phản bác mình, cười lạnh một tiếng, "Thế nào? Đại sư huynh của ngươi dầu hết đèn tắt..."
Nói còn chưa dứt lời, liền bị Tiêu Y phản bác, "Ngươi muốn nói gì?"
"Mắt kém cũng đừng nói chuyện, không thấy thế cục tốt đẹp sao?"
Thế cục tốt đẹp?
Đến cả Quản Vọng cũng không nhịn được liếc mắt.
Nha đầu này ngươi nói hươu nói vượn quen rồi sao?
Kế Ngôn đều như vậy rồi, ngươi còn nói thế cục tốt đẹp?
Ngươi là bên nào vậy?
Thế cục tốt đẹp ngươi nói là hai vị Thần Vương đó hả?
Tuy rằng bị thương nặng, nhưng bọn chúng vẫn duy trì sức chiến đấu, bọn chúng thu thập Tiên Quân vẫn dễ như trở bàn tay.
Cứ tiếp tục, bị đánh chết sẽ là Kế Ngôn.
Ân Minh Ngọc suy đoán, "Chẳng lẽ công tử Kế Ngôn còn có thể tiếp tục một chiêu kia?"
Một chiêu dường như là chiêu thức đảo ngược thời gian, đánh cho hai vị Thần Vương trở tay không kịp.
Nếu Kế Ngôn có thể tiếp tục lặp lại chiêu thức đó, đừng nói hai vị Thần Vương, coi như đến thêm hai vị Thần Vương cũng không đủ.
Tiêu Y lắc đầu, "Đương nhiên không được, Đại sư huynh đã kiệt sức."
"Hắc hắc, Đại sư huynh thật là lợi hại, một mình đánh hai vị Thần Vương thành chó."
Lam Kỳ cười lạnh, "Ngu xuẩn, đã như vậy rồi, ngươi còn mạnh miệng?"
"Thần Vương tiếp tục xuất thủ, chết chắc là Đại sư huynh của ngươi..."
"Ai," Tiêu Y lắc đầu, "Đồ không có đầu óc..."
Bỗng nhiên, Bạch Nột hỏi, "Lữ Thiếu Khanh tiểu hữu đi đâu rồi?"
Đám người quay đầu nhìn lại, Lữ Thiếu Khanh vừa rồi còn nằm trên cây, thảnh thơi thư thái giờ phút này đã không thấy tăm hơi.
Cùng lúc đó, sau khi gầm thét, hai vị Thần Vương lại lần nữa bộc phát.
"Kiến cỏ, nhận lấy cái chết!"
Tư Phì và Nhiễm hai vị Thần Vương cảm thấy vô cùng uất ức.
Đường đường Thần Vương, đến đây vốn cho rằng có thể dễ dàng hủy diệt cái gọi là thứ nhất nơi ẩn núp.
Bọn chúng cũng có thể ăn no nê.
Tuyệt đối không ngờ rằng, nơi này thế mà lại xuất hiện một nhân loại cường đại như vậy.
Một mình độc chiến hai vị Thần Vương bọn chúng không nói, còn có thể đánh cho bọn nó ra bộ dạng này.
Bọn chúng có khi nào bị thua thiệt như vậy?
Dạng Tiên nhân này cho dù là ức vạn năm trước cũng chưa từng gặp được.
Đối với Kế Ngôn, ý nghĩ giết chết của hai vị Thần Vương càng thêm mãnh liệt.
Tư Phì, Nhiễm hai vị Thần Vương phát khởi công kích sắc bén, hận không thể một chiêu liền diệt được Kế Ngôn.
Đối mặt với công kích của hai vị Thần Vương, Kế Ngôn đứng yên bất động, thậm chí còn thu hồi trường kiếm, thản nhiên mà đứng, dường như đã bỏ đi việc chống cự....
Bạn cần đăng nhập để bình luận