Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2856: Lão nữ nhân. . . (length: 6607)

"Ầm!"
Sức mạnh cường đại ập xuống, Lữ Thiếu Khanh cảm giác như có cả vạn ngọn núi lớn đổ ập lên người mình.
Sức mạnh ẩn chứa bên trong còn kinh khủng hơn Sơn Toản Thần Vương không biết bao nhiêu lần.
"Á!"
Lữ Thiếu Khanh kêu lên một tiếng thảm thiết, bị đạp văng đi.
Tiếp đó, từng luồng sức mạnh vô hình liên tiếp giáng xuống người hắn.
Giống như chân một người đàn bà cứ hết lần này đến lần khác dẫm đạp lên người hắn.
"Mẹ kiếp!"
Lữ Thiếu Khanh bị đạp đến không chịu nổi.
Thân thể hắn tuy rắn chắc, không bị thương, nhưng điều đó không có nghĩa hắn thích thế này.
Sức mạnh quá lớn, đạp đến hắn muốn thổ huyết.
Đàn bà đó biết rõ thân xác hắn cường hãn, nhưng không hề nương tay.
Lữ Thiếu Khanh gầm lên giận dữ, "Bà..."
Đàn bà đó thấy vậy liền đạp một cú, cách xa xa, luồng sức mạnh vô hình hung hăng giáng xuống mồm hắn.
Những lời còn lại của Lữ Thiếu Khanh đều bị đạp vào trong miệng.
Chịu mấy cú, Lữ Thiếu Khanh mới tìm được cơ hội quát lớn, "Con chó què, ngươi định làm gì?"
"Suốt ngày chui vào những chỗ này có ý gì?"
"Ngươi cũng là một đại lão, có chút mặt mũi được không?"
Đàn bà đó nghe xong, không nhịn được tăng thêm lực đạo.
Đồ hỗn trướng.
Ngươi có ý tốt nói lời này hả?
Ta còn không phải là học theo ngươi sao?
Đạp một hồi, đàn bà đó phát hiện không hiệu quả mấy.
Thân xác Lữ Thiếu Khanh quá cường hãn, hoàn toàn không phải thứ mà nàng bây giờ có thể làm gì được.
Lữ Thiếu Khanh còn làm mặt quỷ trêu nàng.
"Mệt hả? Mệt thì nghỉ ngơi đi, ta không thèm chấp nhặt với ngươi!"
Đồ hỗn trướng!
Khiêu khích trắng trợn!
Ánh mắt đàn bà đó sắc bén lên, nhẹ nhàng đạp một cái.
Đã không thể đánh hắn bị thương bên ngoài, vậy thì ra tay từ bên trong.
Cũng giống như trước.
Nhưng lần đạp này qua đi, Lữ Thiếu Khanh không hề như trước đây, nằm trên đất kêu oai oái.
Lữ Thiếu Khanh thì đang nhìn quanh, lẩm bẩm, "Ủa, sao có con muỗi thế?"
"Con chó què, ngươi có thấy con muỗi nào không?"
Trong lòng đàn bà đó ngạc nhiên, không có tác dụng sao?
Cắn răng, lại tung chân ra.
Vẫn không hề có tác dụng gì.
Ánh mắt đàn bà đó kinh ngạc nhìn Lữ Thiếu Khanh.
Tên này, linh hồn không hề hấn gì?
Hắn có kỳ ngộ gì vậy?
Trong ánh mắt kinh ngạc của đàn bà đó, Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc, vẻ dương dương đắc ý vô cùng đáng ghét.
"Sao? Ngươi tưởng ta vẫn là ta lúc trước à?"
"Ba ngày không gặp phải nhìn nhau bằng con mắt khác, đồ mù chữ ngươi hiểu câu này không?"
"Còn muốn bắt nạt ta? Nằm mơ đi!"
"Bạo lực của ngươi buồn cười y như ngươi vậy."
Buồn cười?
Đàn bà đó nghiến răng.
Đồ hỗn trướng!
Nàng trừng mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh, ánh mắt lóe lên vẻ nguy hiểm.
Lữ Thiếu Khanh không hề sợ, ưỡn ngực cao lên, vẻ mặt hớn hở.
Đại lão thì thế nào?
Thật cho rằng ta dễ bị bắt nạt?
Thấy đàn bà đó không nói gì, dường như đã hết cách, Lữ Thiếu Khanh càng thêm đắc ý.
Chỉ vào đàn bà đó nói, "Nói cho ngươi biết, bây giờ thế giới là của người trẻ, không phải là thiên hạ của mấy bà già như ngươi."
"Ngươi hết thời rồi."
Bà già?
Trán đàn bà đó nổi đầy gân xanh.
Tuổi tác, dù là người đàn bà nào cũng đều để tâm.
Đôi mắt đàn bà đó hơi nheo lại, nàng đang nghĩ cách để thu phục Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy đàn bà đó một bộ tức giận mà không làm gì được, trong lòng càng thêm đắc ý.
Hừ, vậy ngươi làm gì được ta?
Ta trong ngoài đều không có nhược điểm.
Thời đại bạo lực bắt nạt người đã qua rồi.
Không dễ dàng chút nào.
Vì giờ phút này, đã ăn bao nhiêu khổ?
Hừ, bây giờ đến lượt ta xoay người đổi đời, từ đây chuyển sang thế chủ động.
Ngày sau thời gian đắc ý!
Nghĩ đến ngày sau đắc ý, Lữ Thiếu Khanh càng cười tươi hơn.
Chỉ vào đàn bà đó nói, "Sau này phải khách khí với ta chút."
"Ngươi ăn nói nhỏ nhẹ với ta, ta còn nể mặt ngươi một chút, bằng không, xốc cả nắp quan tài của ngươi lên...."
Đàn bà đó lạnh lùng vung tay.
Vô số ánh sao từ trên đỉnh đầu không trung bỗng nhiên giáng xuống.
Ánh sao như dây thừng quấn chặt lấy Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh kinh hãi, muốn tránh thoát.
Nhưng sức mạnh ánh sao hóa thành dây thừng thật đáng sợ, với thực lực của hắn hiện tại mà không sao thoát được.
"Định làm gì?"
Trong lòng Lữ Thiếu Khanh sinh ra dự cảm chẳng lành, quát lên, "Ngươi đã thề!"
Đàn bà đó cười khẩy, "Có phải đánh ngươi đâu, sợ cái gì?"
Nói xong, hung hăng vung tay lên.
Lữ Thiếu Khanh cảm thấy ánh sao xung quanh chuyển động, xoay vòng quanh hắn.
Quang mang càng lúc càng nhanh, mọi thứ xung quanh nhanh chóng biến mất trong ánh sao.
"Vụt!"
Một đạo quang mang màu bạc từ trên trời giáng xuống, nuốt chửng lấy Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh chỉ cảm thấy hoa mắt, mắt chỉ còn lại toàn màu trắng xóa.
Đến khi ánh sáng tan đi, Lữ Thiếu Khanh mở mắt ra phát hiện mình đã đến một không gian trắng xóa.
"Đây là chỗ nào?"
Lữ Thiếu Khanh tò mò, nhìn quanh bốn phía.
Một giây sau, Lữ Thiếu Khanh trợn mắt, "Mẹ nó!"
Dưới chân hắn toàn là tiên thạch, linh thạch.
Từng viên từng viên, sáng long lanh, tiên khí, linh khí mịt mờ, như tiên cảnh.
Nước miếng Lữ Thiếu Khanh chảy ròng ròng, "Phát tài, phát tài, của ta, của ta, đều là của ta...."
Tiên thạch, linh thạch sáng rực, tỏa ra ánh sáng khiến Lữ Thiếu Khanh vui sướng cả thể xác lẫn tinh thần.
"Ta đang ở Tiên Giới sao?"
"Tốt quá vậy, ta thích cái thế giới này...."
Lữ Thiếu Khanh trực tiếp nằm xuống, xúc cảm chân thật khiến hắn cảm động rớt nước mắt.
"Chính là cái cảm giác này, được ngủ trên đống này...."
Lữ Thiếu Khanh có cảm giác chết cũng đáng, được nằm ngủ trên tiên thạch, linh thạch là ước mơ của hắn.
Những năm nay theo đuổi không phải chỉ có thế này sao?
Lữ Thiếu Khanh nằm, tay nắm lấy một viên tiên thạch, đưa lên trước mắt, ngắm nghía hồi lâu mới thở dài, "Nếu là thật thì tốt biết bao?"
Lữ Thiếu Khanh không ngốc, đạo tâm của hắn kiên cố, một chút ảo ảnh không đến mức khiến hắn mê muội.
"Ngô, coi như một giấc mơ đi, ở trong mơ cứ hưởng thụ cho sướng."
Lữ Thiếu Khanh thay đổi tư thế cho thoải mái một chút.
"Hừ, ngươi một con quỷ mà dám đấu với ta?"
Nói xong, tay hắn dùng sức, viên tiên thạch vỡ vụn thành mảnh nhỏ.....
Bạn cần đăng nhập để bình luận