Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1904

Chương 1904
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“A?”
Một tiếng kinh ngạc, một vị lão giả từ trong hư không phóng ra.
Nhìn người tới, Mặc Trường Túy như đứa trẻ chịu ấm ức gặp được người lớn, hắn ta muốn khóc.
Vị thiên chi kiêu tử hắn ta hôm nay xém chút bị đánh chết ở chỗ này.
Từ khi sinh ra tới giờ chưa từng bị người ta khi dễ như vậy.
Một nha đầu, hắn ta đánh không lại.
Gọi người tới, người được gọi tới bị người ta làm thịt ngay trước mặt hắn ta, hắn ta bị ép coi một bộ phim kinh dị.
Nếu còn không có người tới nữa, hắn ta không bị đâm chết thì cũng sẽ bị hù chết ở đây.
Mặc Trường Túy lớn tiếng kêu, có một loại kích động muốn bổ nhào qua ôm lấy hắn ta: “Mặc Hạo trưởng lão!”
Hai mắt Mặc Hạo sáng ngời có thần như mắt ưng sắc bén rơi lên người Kế Ngôn.
Cách nhau rất xa nhưng tồn tại như bọn hắn, dù là cách xa nhau ngàn vạn dặm, cũng như đối mặt với đối phương.
“Là ngươi, giết Mặc Già Mặc Vĩ hai người sao?”
Hắn ta từ đằng xa chạy đến, trước tiên cảm nhận được Mặc Trường Túy thê thảm, bị người ta chặt một tay, tràn ngập nguy hiểm.
Hắn ta không nói hai lời liền xuất thủ với Tiêu Y, dự định giết gà dọa khỉ.
Dù sao Luyện Hư kỳ ra sân đều cần một chút cảnh tượng rung động lòng người.
Dùng Tiêu Y để chấn nhiếp đám người không còn gì tốt hơn.
Tuy nhiên Kế Ngôn đột nhiên xuất thủ khiến hắn ta cảm nhận được một cỗ uy hiếp.
Cho nên hắn ta cũng cho rằng Kế Ngôn đã giết hai người Mặc Già Mặc Vĩ .
Mặc Trường Túy chỉ vào Lữ Thiếu Khanh nói với Mặc Hạo: “Mặc Hạo trưởng lão, là hắn, là hắn giết hai vị trưởng lão.”
Mặc Hạo kinh ngạc: “Tộc Tẩu Thú lúc nào có hai vị này?”
Tộc Phi Cầm cùng tộc Tẩu Thú hai tộc hết sức quen thuộc lẫn nhau.
Các cao thủ đỉnh cao tất cả mọi người đều biết rõ.
Đột nhiên mọc ra Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn nằm ngoài dự kiến của Mặc Hạo.
Hắn ta cười lạnh một tiếng: “Hừ, tiểu nhân hèn hạ, ở chỗ này lén lén lút lút, liên thủ đánh lén, tính là anh hùng gì?”
Tiêu Y đã từ từ chạy đến bên người Lữ Thiếu Khanh, lớn tiếng mắng, dưới sự gia trì của linh lực, dù cách xa đến mấy giọng Tiêu Y cũng vô cùng rõ ràng: “Lão điểu, mặt chim của ngươi đâu?”
“Đánh lén? Sư huynh nhà ta giết hai con chim ngốc mà cần phải đánh lén sao?”
“Ngược lại là ngươi, đánh lén loại người tay không có sức trói chim như ta, ngươi có cần mặt mũi nữa không vậy?”
“Hay là, mặt chim của ngươi nhỏ quá, không chứa nổi lễ nghĩa liêm sỉ của ngươi, đều bị ngươi ăn hết ỉa ra thành phân chim rồi?”
“Ngươi còn mặt chim gì ở đây nói đánh lén?”
“Hơn nữa, ngươi đánh lén còn không thành công, mất mặc chim đến đến cực điểm, cười chết người.”
Những lời liên tiếp khiến Mặc Hạo u tiên là sững sờ, sau đó nộ khí bay thẳng trán.
Thân phận địa vị của hắn ta, vẫn chưa có người nào dám mắng hắn ta như thế đâu.
Hắn ta tức giận đến mức thân thể run rẩy: “Xú nha đầu đáng chết, ta phải làm thịt ngươi.”
Tiêu Y mới không sợ, tồn tại Luyện Hư kỳ, đó là nghiệp vụ sư huynh, nàng phụ trách ở bên cạnh ân cần thăm hỏi là được rồi: “Lão điểu, chờ lát nữa sư huynh ta nhổ toàn bộ lông của ngươi.”
“Nhị sư huynh huynh sẽ xuất thủ sao?”
Tiêu Y cười tủm tỉm chờ mong.
Lữ Thiếu Khanh nhìn nàng một cái: “Nếu không, muội đi à?”
Tiêu Y bị dọa cho tóc gáy dựng đứng.
Tuy nhiên may mắn là Lữ Thiếu Khanh chỉ đùa một chút thôi, Lữ Thiếu Khanh quát lên với Kế Ngôn: “Huynh lên đi, tạm thời đừng đánh chết.”
Sau đó bay lên không, bay về một hướng, Tiêu Y mang theo ba con thú nhỏ vội vàng đuổi theo.
Lời của Lữ Thiếu Khanh khiến Mặc Hạo tức đến méo mũi.
Thế nào gọi là tạm thời đừng đánh chết?
Ngươi cho rằng ta là ai?
Cho là ta dễ khi dễ sao?
Mặc Hạo cắn răng, phẫn hận không thôi, hạ một chưởng hung hăng theo bóng lưng Lữ Thiếu Khanh.
“Đáng chết, ta chưa từng thấy kẻ nào ngông cuồng như ngươi, ta giết ngươi trước.”
Đường đường là đại lão Luyện Hư trung kỳ, ở đâu cũng không có ai dám coi thường hắn ta.
Hôm nay, ở chỗ này, bị người như thế khinh thị, không chém thành muôn mảnh, khó tiêu mối hận trong lòng.
“Keng!”
Một tiếng kiếm minh, kiếm âm thanh thúy, trong nháy mắt Mặc Hạo cảm thấy một cỗ khí tức phong mang tất lộ dọa cho hắn ta vội vàng rút tay mình trở về.
Nhìn một vòng nhàn nhạt kiếm quang biến mất trước mặt mình, trong lòng Mặc Hạo nghiêm túc.
Kiếm quang đáng sợ như vậy, kiếm ý trên đó khiến hắn ta run sợ.
Nơi xa, Kế Ngôn mở miệng: “Đối thủ của ngươi là ta, hi vọng ngươi đừng để ta thất vọng.”
Mặc Hạo nhìn chằm chằm Kế Ngôn, trong lòng tràn đầy cảnh giác.
Yêu giới, từ khi nào có một yêu nghiệt như vậy?
Tuy nhiên!
Mặc Hạo trong lòng quyết tâm, ánh mắt lóe ra sát cơ nồng đậm: “ Hừ, không biết trời cao đất rộng, hi vọng ngươi lát nữa đừng nên hối hận.”
Nếu ngươi muốn tìm chết, trước hết giết ngươi, lại đi giết những người khác.
Nói xong, Mặc Hạo lạnh lùng xuất thủ, tay phải vồ một cái, không gian chung quanh giống như bị nắm lại, áp lực cường đại không ngừng đè ép vào giữa.
Một cơn lốc cuồng bảo đột ngột xuất hiện, vù vù thổi mạnh.
Không gian xuất hiện những nếp gấp mức độ khác biệt, gợn sóng bất quy tắc theo không gian chấn động nên.
Mặc Trường Túy đã chạy đi xa thấy cảnh này, hưng phấn quát lên: “Đừng càn rỡ, khốn kiếp, Mặc Hạo trưởng lão mạnh hơn hai vị trưởng lão Mặc Già, Mặc Vĩ rất nhiều.”
Bàn tay khổng lồ bao phủ xuống, trong cái bóng to lớn ẩn giấu sát cơ vô hạn.
Cơn lốc vù vù cuốn lên trong cái bóng, giống như từng con rắn độc trí mạng đang không ngừng xoay quanh thè lưỡi, khởi xướng công kích với Kế Ngôn.
“Ầm ầm!”
Thanh thế to lớn, vô cùng kinh người.
Mấy người Hồ Yên thấy quá sợ hãi, Luyện Hư trung kỳ cường đại hơn so với Luyện Hư sơ kỳ nhiều lắm.
Kế Ngôn có thể ứng phó được không?
Ngay lúc trong lòng bọn người Hồ Yên âm thầm lo lắng, trong bóng tối bỗng nhiên sáng lên một vòng quang mang, quang mang như đánh vỡ hắc ám, chói lóa mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận