Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 3212: Cái gì là người tốt? (length: 6582)

Lữ Thiếu Khanh ngữ khí kiên định, bức thiết, khiến Kế Ngôn nhíu mày, "Có vấn đề gì?"
"Chẳng phải chỉ là một cái hư hư thực thực Tiên Đế tồn tại sao?"
"Ta muốn chăm sóc hắn. . ."
"Chăm sóc cái rắm," Lữ Thiếu Khanh rất muốn cầm Xuyên Giới bàn đập vào đầu Kế Ngôn một cái, "Ngươi biết rõ người ta có bao nhiêu lợi hại không?"
"Ở trước mặt tồn tại như vậy, ngươi cùng thực lực của ngươi đều buồn cười như nhau."
Kế Ngôn thản nhiên cười, "Vậy thì thế nào?"
"Không đến cuối cùng, ai thắng ai thua còn chưa chắc."
Lữ Thiếu Khanh tức giận đến cắn răng, "Mẹ nó, đầu óc ngươi chắc chắn bị úng rồi."
"Ta thật sự là số khổ mà, lại có một sư huynh đầu óc bị úng như ngươi."
Tiêu Y nháy mắt mấy cái, chen vào giữa hai người đang nói chuyện, "Nhị sư huynh, Thương tiền bối đối với chúng ta không có ác ý mà, không cần sợ hắn đâu?"
"Ta cảm thấy hắn là người của phe chúng ta. . ."
"Bành!" Lời còn chưa dứt, đã bị Lữ Thiếu Khanh đấm một cú Thiết Quyền.
"Ngu xuẩn!" Lữ Thiếu Khanh mắng, "Ngươi biết cái gì?"
"Ngươi cảm thấy hắn là người tốt, thì hắn là người tốt sao?"
"Thế nào là người tốt, ngươi hiểu không?"
"Thiếu Khanh, không được bắt nạt sư muội." Phong Tần đứng ra.
Tiêu Y lập tức chạy đến sau lưng Phong Tần.
Nhị sư huynh quá bạo lực.
Nhất định phải có tổ sư nương chế tài hắn.
Lữ Thiếu Khanh đối với tổ sư nương của mình vẫn rất tôn kính, hắn nói, "Tổ sư nương, không phải con muốn đánh nàng, tại ai bảo nàng ngu như vậy?"
"Không đánh không được."
"Ta thấy rõ là ngươi đang bắt nạt nàng!" Phục Thái Lương cũng đứng ra bênh vực lẽ phải cho Tiêu Y.
Hằm hằm trừng mắt Lữ Thiếu Khanh.
Thằng nhóc này cái gì cũng tốt, mỗi tội tính cách quá khiến người tức giận.
Lữ Thiếu Khanh lập tức nhìn sang Phong Tần, "Tổ sư nương, người xem, tổ sư bắt nạt con."
Phong Tần liếc Phục Thái Lương một cái, "Ngươi chấp nhặt với trẻ con làm gì?"
Phục Thái Lương thổ huyết, thật sự là một tên nhóc hỗn đản.
"Ngươi biết rõ cái gì?" Quản Vọng đột nhiên hỏi.
Tuy rất muốn đánh cho Lữ Thiếu Khanh một trận.
Nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lữ Thiếu Khanh, Quản Vọng biết rõ Lữ Thiếu Khanh biết một chút bí mật.
Thân là Thiên Cơ giả, Quản Vọng có một trái tim hiếu kỳ.
Vừa nghe đến câu hỏi của Quản Vọng, Tiêu Y lập tức xông ra từ sau lưng Phong Tần.
Lòng hiếu kỳ của nàng so với Thiên Cơ giả còn mạnh hơn.
Tiêu Y mắt lóe lên ánh sáng hiếu kỳ, tiến đến trước mặt Lữ Thiếu Khanh, như một chú chó nhỏ đang lè lưỡi, "Nhị, nhị sư huynh, ngươi và đại sư huynh gặp cái gì vậy?"
Cảnh tượng trước đó như bị tua lại, khiến nàng không thể xem những chuyện xảy ra về sau.
Không biết Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn đi đâu, đã làm gì.
Mọi người đều nhìn Lữ Thiếu Khanh, rất muốn biết một vài chuyện.
Nhưng mà, Lữ Thiếu Khanh lại lộ ra biểu cảm quen thuộc của mọi người, "Ngươi đoán đi!"
Ta lạy!
Mọi người không thể nhịn được mà thầm chửi rủa trong lòng.
Phục Thái Lương tức đến chết đi sống lại, "Hỗn đản, ngươi không thể nói ra một chút à?"
Quản Vọng hận không thể nhào đến bóp chết Lữ Thiếu Khanh, "Ngươi cố tình chọc tức chúng ta, đúng không?"
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, "Dĩ nhiên là không phải, ta là đang bảo vệ các ngươi."
Bảo vệ chúng ta?
Quản Vọng muốn phun nước bọt vào mặt Lữ Thiếu Khanh.
Ngươi làm chúng ta tức đến muốn thổ huyết, đây gọi là bảo vệ chúng ta à?
Quản Vọng tức đến nghiến răng, "Ăn nói linh tinh."
"Ôi," Lữ Thiếu Khanh bất mãn, "Đồng hương, ngươi hiểu lầm ta sâu sắc quá rồi."
"Ta không nói cũng là vì tốt cho các ngươi, có một số việc nói ra ngoài việc dọa các ngươi, không còn tác dụng gì khác."
"Hừ," Quản Vọng không tin, "Ngươi cứ nói đi, chẳng lẽ chúng ta sẽ bị dọa?"
Tiêu Y gật đầu, "Đúng vậy đó, nhị sư huynh, có gì cứ nói đi, chẳng lẽ trời có thể sập sao?"
Lữ Thiếu Khanh lại thở dài, "Nói thì rất dài dòng. . ."
Quản Vọng:. . .
Tiêu Y:. . .
Những người khác:. . . .
Mọi người đều rất rõ Lữ Thiếu Khanh nói "nói thì rất dài dòng" là có ý gì.
Đúng lúc mọi người chuẩn bị ùa lên "thăm hỏi" Lữ Thiếu Khanh thật kỹ thì Kế Ngôn đột nhiên mở miệng, "Nói đi, cho mọi người biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
"Muốn nói thì tự ngươi nói, ta lười nói lắm." Lữ Thiếu Khanh không hứng thú, "Trừ phi ngươi đồng ý theo ta trở về."
Kế Ngôn cười lạnh một tiếng, "Coi như trời sập, ta cũng không đi."
"Chẳng phải chỉ là Tiên Đế sao?"
Lời này nghe đúng là bá đạo.
Quản Vọng và những người khác sau khi nghe xong, trong lòng đều im lặng, không thể nào nhả rãnh nổi.
Nếu là người khác nói những lời này chắc chắn sẽ bị người khác coi như đồ ngốc.
Nhưng Kế Ngôn thì không như vậy, những lời hắn nói tuy ngông cuồng, nhưng thật sự lại bá khí ngút trời.
Dù có người muốn phản bác, nhưng nghĩ đến chiến tích của Kế Ngôn, bao nhiêu lời phản bác cùng nhả rãnh cũng đều không nói ra được.
Phục Thái Lương thì lo lắng, "Đừng làm loạn."
"Tiên Đế rất mạnh, không phải thứ chúng ta có thể ngăn cản."
"Thiếu Khanh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói đi. . ."
Hai tên nhóc này thiên phú hơn người, là hy vọng tương lai của môn phái, Phục Thái Lương không hy vọng bọn họ xảy ra chuyện bất trắc gì ở đây.
Thời gian còn nhiều, không cần phải bốc đồng nhất thời.
"Nói thì dài dòng lắm a. . ." Lữ Thiếu Khanh vẫn là câu nói đó, khiến Phục Thái Lương tức đến muốn nổi điên.
Phong Tần lên tiếng, "Thiếu Khanh, có thể nói một chút không?"
Giọng nói của Lữ Thiếu Khanh vừa chuyển, "À, được thôi. . . ."
Khiến Phục Thái Lương tức đến trợn trắng mắt.
Quản Vọng nói với Phục Thái Lương, "Ngươi nhịn được à?"
Đánh hắn đi.
Ngươi là tổ sư, ngươi sợ cái gì?
Đánh cho hắn một trận!
Lữ Thiếu Khanh liếc qua bên này, "Làm ồn nữa ta sẽ không nói."
Tiêu Y vội nói, "Nói đi, nói đi, nhị sư huynh, từ từ nói. . . ."
Lữ Thiếu Khanh bắt đầu kể những chuyện mà hắn đã biết từ chỗ ma quỷ tiểu đệ.
Thiên đạo!
Tiên Đế!
Xóa sổ chúng sinh!
Mỗi một từ Lữ Thiếu Khanh thốt ra đều có thể khiến sắc mặt của mọi người trắng bệch đi một phần.
Sau khi Lữ Thiếu Khanh kể xong, tất cả đều im lặng.
Sắc mặt của mọi người rất khó coi, trầm mặc không nói gì, đang cố gắng tiêu hóa những điều mà Lữ Thiếu Khanh vừa nói.
Những chuyện mà Lữ Thiếu Khanh kể khiến bọn họ khó mà chấp nhận được.
Bọn họ tuyệt đối không muốn sự thật đằng sau thiên địa lại là như vậy.
Đối với bọn họ mà nói, đó là một loại xung kích rất lớn.
Bất quá có một người không hề bị xung kích.
Nguyệt, nàng đi đến trước mặt Lữ Thiếu Khanh, nhìn thẳng vào mắt Lữ Thiếu Khanh, "Những điều ngươi nói, không sợ bị người ta biết sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận