Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2295: Bảng giá của ta cũng không phải người bình thường có thể thừa nhận được (length: 7650)

Nhà Ngao có con gái, nhan sắc động lòng người, chim sa cá lặn. . . . .
Trong nháy mắt, tất cả mọi người ở đây đều hiểu rõ Ngao Trường Phong đang tính toán điều gì.
Quản Đại Ngưu há hốc mồm, kinh ngạc không thôi, "Không phải chứ?"
"Nhà Ngao bắt đầu chiêu con rể rồi hả?"
"Thật to gan, không sợ chiêu một thằng Ma Vương tới cửa hay sao?"
Với tính cách của Lữ Thiếu Khanh, mà đến, nhà Ngao chỉ sợ còn không chịu nổi sự hành hạ của hắn.
Giản Bắc thì thán phục một tiếng, "Nhà Ngao tính toán hay đấy."
"Nếu có thể mời được đại ca về làm con rể nhà Ngao, chẳng những có thể cải tạo dòng máu nhà Ngao, mà còn có thêm một cao thủ miễn phí, một mũi tên trúng hai đích."
Nếu Lữ Thiếu Khanh trở thành con rể nhà Ngao, nhà Ngao sẽ nhảy lên thành nhà mạnh nhất trong năm nhà ba phái.
"Hừ, đúng là mơ mộng hão huyền!"
Giản Bắc cùng Quản Đại Ngưu nhìn sang Giản Nam, Giản Nam mang vẻ mặt chán ghét sâu sắc, đối với hành vi mượn giống của nhà Ngao vô cùng phản cảm, thậm chí cảm thấy ghê tởm.
Đánh không lại ngươi, liền nghĩ cách để ngươi sinh con với ta.
Nghĩ thôi đã thấy ghê tởm.
Giản Nam khó chịu thậm chí còn thốt ra ba chữ, "Thật đáng chết!"
Nói lời như vậy, không hợp với tính cách của Giản Nam.
Giản Bắc thấy cảnh này, trong lòng càng thêm lo lắng.
Hắn không nhịn được nói, "Ta hy vọng đại ca có thể đồng ý."
Mau, đi làm con rể nhà Ngao đi, đừng có làm lỡ em gái ta, em gái ta sắp dẩu mỏ lên rồi.
Người xung quanh bàn tán xôn xao, tất cả đều âm thầm bày tỏ sự bất bình đối với hành vi vô liêm sỉ của nhà Ngao.
"Ta đi, thật là dám nói."
"200 tỷ mua con rể, nếu thành công, đây là một món hời."
"Nhà Ngao, mặt mũi này đã hoàn toàn không cần."
"Chuyện như này, nhà Ngao thích nhất, haiz, nếu bọn họ sớm biết công tử Lữ lợi hại như vậy, chắc đã sớm ra tay cưỡng ép bắt về làm con rể cho nhà Ngao sinh con rồi. . . ."
"Xem ra ta phải cẩn thận, lỡ bị nhà Ngao phát hiện, ta sẽ bị bắt đi làm giống. . . . ."
"Yên tâm đi, với cái tư chất của ngươi, nhà Ngao cho chó cũng không thèm."
"Má, ta muốn giết ngươi. . . . ."
Ngao Đức cùng người nhà Ngao há hốc miệng, nhất thời ngây người tại chỗ.
Gia chủ lại tính toán như vậy?
Bọn họ là người nhà Ngao, nhất thời đã quên thủ đoạn thông thường của nhà Ngao.
Vẫn là gia chủ anh minh.
Sắc mặt Ngao Đức khó coi, nếu Lữ Thiếu Khanh trở thành con rể nhà Ngao, hắn còn có vị trí gì ở nhà Ngao nữa?
Trực tiếp bị vứt vào đống rác.
Đáng ghét, không được đáp ứng.
Ngao Đức nhìn sang Lữ Thiếu Khanh, trong lòng trăm ngàn lần không mong Lữ Thiếu Khanh đồng ý.
Lữ Thiếu Khanh im lặng, nhà Ngao lại có thể tính toán thế này?
Đánh không lại, liền định dùng mỹ nhân kế?
Hắn là loại người như vậy sao?
Phụ nữ, sẽ chỉ làm chậm tốc độ kiếm linh thạch của hắn.
Nhìn ma quỷ tiểu đệ là biết, có ma quỷ tiểu đệ ở đây, hắn luôn trong tình trạng bị bòn rút.
Chỉ là, gái nhà Ngao, sao có thể làm hỏng đạo tâm của hắn?
Bất quá!
Lữ Thiếu Khanh chớp mắt mấy cái, trước ánh mắt mong chờ của Ngao Trường Phong, mỉm cười hỏi, "Muốn ta làm con rể nhà các ngươi?"
Hy vọng trong mắt Ngao Trường Phong bùng cháy mãnh liệt hơn, "Công tử thấy sao?"
"Nhà Ngao có con gái, công tử cứ tùy ý chọn. . ."
"Giá của ta rất cao đấy." Lữ Thiếu Khanh mặc kệ ngươi là gái hay trai, trong mắt hắn chỉ có linh thạch.
Mọi người kinh hãi trong lòng, nhìn bộ dạng này của Lữ Thiếu Khanh, lẽ nào hắn sắp đồng ý thật?
Quản Đại Ngưu la lên, "Nhìn đi, ta đã nói rồi, cái tên hỗn đản kia chỉ cần giá cả phù hợp, hắn sẽ bán đứng chính mình ngay."
Giản Bắc lẩm bẩm, "Đại ca thật sự muốn bán mình sao?"
"Bất quá chuyện này cũng bình thường, đại ca có thể bán đi bản thân với giá bao nhiêu?"
Giản Bắc và Quản Đại Ngưu đều tò mò, các tu sĩ khác cũng vậy.
Ngao Trường Phong càng thêm mừng rỡ, hắn liên tục gật đầu, biểu thị ngươi giỏi, ngươi nói gì cũng đúng.
"Công tử, cứ ra giá đi."
Không sợ ngươi tham tài, chỉ sợ ngươi không tham tài.
Chỉ cần ngươi tham tài, ngươi sẽ có nhược điểm.
Ngao Trường Phong nhìn Lữ Thiếu Khanh, ánh mắt đã mang theo chút khinh bỉ.
Đại Thừa kỳ thì sao?
Lữ Thiếu Khanh cười càng tươi hơn, "Ngươi chắc chắn chứ? Giá của ta không phải ai cũng có thể chi trả đâu."
"Ha ha, không sao, chỉ cần công tử ra giá, dù thế nào đi nữa, nhà Ngao ta cũng sẽ tìm cách đáp ứng được."
Ngao Trường Phong cười lớn một tiếng, giọng cũng lớn hơn, khí phách cũng ngời ngời, phảng phất như một ông trùm bất động sản, "Chỉ cần là vấn đề về linh thạch thì đều không thành vấn đề."
Lữ Thiếu Khanh thầm rủa, không thể nào? Nhiều linh thạch vậy sao? Sớm biết thế vừa rồi không mở miệng 200 tỷ, mà phải là 2000 tỷ.
Bây giờ cũng không muộn, còn cơ hội vớt vát.
Vì vậy Lữ Thiếu Khanh không khách sáo với hắn, nói thẳng, "Vậy thì 100.000 tỷ đi."
"Cái gì?"
Lời vừa nói ra, mọi người đều sững người tại chỗ, lại một lần cảm thấy gió lớn quá, lỗ tai mình có vấn đề.
Ngao Trường Phong chớp mắt, nhìn Lữ Thiếu Khanh đang tủm tỉm cười, nuốt một ngụm nước bọt, "Công, công tử, ngươi vừa nói là bao nhiêu?"
"100.000 tỷ, không nhiều đâu, cũng thường thôi mà."
Lữ Thiếu Khanh thản nhiên nói, "Ta cảm thấy giá trị của ta không chỉ có vậy."
"Ta nể mặt ngươi mới cho ngươi giá hữu nghị."
Giá hữu nghị? Ngao Trường Phong bỗng nhiên muốn đánh người, ai cần ngươi hữu nghị giá?
Bình thường ư?
Không nhiều?
Những người khác cũng rối rít im lặng, liên tục chỉ trích.
Ngươi thật không coi linh thạch ra gì à?
Quản Đại Ngưu lại tiếp tục nói móc, "Thấy chưa, ta đã nói rồi, tên hỗn đản này, hắn hoàn toàn không có khái niệm gì về linh thạch, 100.000 tỷ mà hắn cũng dám mở miệng."
Giản Bắc nhức đầu, "Hắn có gì không dám, hắn là đại ca mà."
"Bất quá nghĩ chắc đại ca nói vậy là để từ chối thôi."
Giản Nam lộ ra nụ cười, tươi tắn đến rung động lòng người.
Ngao Trường Phong cười khổ không thôi, "Công, công tử, cái này. . ."
Ngao Trường Phong không biết phải nói gì cho đúng, trong lòng thì đang chửi mắng Lữ Thiếu Khanh.
100.000 tỷ, người có thể nói ra được sao?
Có bán nhà Ngao đi trăm lần cũng không gom đủ số đó được không?
"Không có à?" Lữ Thiếu Khanh thất vọng.
"Không có!" Ngao Trường Phong vội vàng khẳng định, chỉ sợ chậm một bước sẽ để Lữ Thiếu Khanh nghĩ hắn nói dối.
"Không có, vậy ngươi còn dám nói chỉ cần là vấn đề linh thạch thì không thành vấn đề?" Lữ Thiếu Khanh hết sức khinh bỉ, "Nghèo như vậy, mà cũng dám tính toán ta?"
Mị Đại đang lo lắng cuối cùng cũng bắt được cơ hội, vội vàng nói, "Trường Phong huynh, hắn rõ ràng đang sỉ nhục các ngươi."
Ngao Trường Phong muốn cưới Lữ Thiếu Khanh về làm con rể, nhưng bị hắn làm cho khiếp sợ.
Nếu Lữ Thiếu Khanh mà chạy qua làm con rể nhà Ngao, Mị gia còn chơi cái rắm gì nữa?
Ngao Trường Phong không còn cách nào, chỉ có thể cay đắng làm nỗ lực cuối cùng, "Công tử, chi bằng đến nhà Ngao xem thử. . ."
Ta sẽ gọi hết mỹ nữ nhà Ngao ra, không tin không có ai làm ngươi động lòng.
"Đi cái gì mà đi, nhà nghèo kiết xác thì có gì mà đi, mau về nhà kiếm linh thạch đi, không kiếm đủ, đến lúc đó giết chết ngươi. . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận