Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 589 - Giết Nguyên Anh ma tộc như giết gà



Chương 589: Giết Nguyên Anh ma tộc như giết gàNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTriều Khải cũng biết đạo lý này, thở dài: “Chỉ sợ người Trung Châu chưa tới đại quân ma tộc đã tới rồi.”Phong Quan Ngọc cười ha ha, bạch y tung bay, như mưu sĩ đã tính trước mọi chuyện: “Đại quân ma tộc đến thì đã sao? Có lão tổ chúng ta ở đây, không có gì phải lo cả.”Nhắc đến lão tổ, gương mặt Triều Khải hòa hoãn, nhìn khá hơn, gật đầu: “Điều này cũng đúng, có lão tổ, chúng ta không phải sợ nữa.”Lão tổ Hóa Thần, cho dù là ở đâu cũng là liều thuốc an thần cực mạnh, có lão tổ Hóa Thần môn phái sẽ không có vấn đề gì.Phong Quan Ngọc lại nói: “Hơn nữa, đại quân ma tộc đến thì đã sao?”“Giờ những tán tu kia nhiệt huyết sôi trào, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên giúp đỡ.”Họ vừa đi vừa nói thì lại nhớ đến chuyện ban nãy.“Đừng quên còn tên giống kẻ ngốc ban nãy, có loại liều lĩnh như hắn ở đây, sư phụ hắn sao dám đi?”Triều Khải nhớ tới những lời Lữ Thiếu Khanh, trên mặt lộ ra vài phần khinh thường: “Tên không có đầu óc, loại người này tiếp tục tu luyện cũng chỉ sẽ hại sư phụ hắn.”Chỉ cần là người có chút đầu óc đều biết ma tộc không dễ đối phó.Hắn thì hay rồi, nhiệt huyết kích động, nói ra một loạt lời chặt đứt đường lui của sư phụ.Bản thân Triều Khải tự nhận mình đầu óc không thông minh nhưng cũng không đến mức ngu ngốc như Lữ Thiếu Khanh.Phong Quan Ngọc cười haha không ngừng, đắc ý: “Đây chẳng phải rất tốt sao? Thiên Cung môn chúng ta cần chính là loại người đầy nhiệt huyết nhưng không có đầu có này.”Những người như vậy càng nhiều càng tốt, Thiên Cung môn không cần phí quá nhiều công sức.Hai người vừa trò chuyện vừa đến gần tiền tuyến của ma tộc.Tuy nhiên hai người đã có kinh nghiệm, không dừng lại, mà tiếp tục tiến lên.Bọn hắn biết, ma tộc hiện tại nhân số ít, lại thêm có trận pháp phòng ngự, trừ phi tiến công quy mô nếu không sẽ không gặp được ma tộc.Lúc hai người tiến đến gần bỗng nhiên cảm nhận được hai cỗ khí tức cường đại.Trong đó một cỗ khí tức như mặt trời ban trưa, cách thật xa, hai người đều cảm nhận thấy tim đập nhanh từng trận, cảm giác áp bức như mặt trời đang rơi xuống khiến hô hấp của hai người trở nên nặng nề.“Sao, sao vậy?” Sắc mặt Phong Quan Ngọc trắng bệch.“Vị, vị Nguyên Anh kỳ nào đang chiến đấu sao?”Một cỗ khác khí tức mặc dù hơi yếu ớt nhưng cũng tạo cho hai người áp lực cường đại, cũng là khí tức một vị Nguyên Anh kỳ.Sắc mặt Triều Khải trắng bệch nhưng mắt lại lộ ra hưng phấn, không nói hai lời vọt thẳng ra ngoài, đi thẳng đến vị trí của khí tức.Phong Quan Ngọc không còn cách nào khác cũng chỉ có thể miễn cưỡng đuổi theo.Sau khi hai người đến nơi này thì lại nhìn thấy một màn khiến hai người khiếp sợ không gì sánh nổi.Một vị Nguyên Anh kỳ ma tộc thân thể đang tan rã, cuối cùng biến mất, nguyên anh trong cơ thể trốn ra cũng bị một người trẻ tuổi nắm trong tay.Sau đó nguyên anh hóa thành năng lượng bàng bạc bị đều hấp thu.Giết một Nguyên Anh kỳ ma tộc đơn giản như uống nước.Nhanh chóng, thoải mái.Hình ảnh này khiến cho hai người tê cả da đầu.“Đây, đây là vị tiền bối nào?”Ma tộc cường đại mà cũng bị giết chết như vậy, nhẹ nhàng như giết một con gà.Không đúng, gà còn có phản kháng một chút.Phong Quan Ngọc muốn tiểu hóa giải một chút áp lực.Khi Lữ Thiếu Khanh quay mặt lại, Triều Khải và Phong Quan Ngọc đều há hốc mồm nghi ngờ ánh mắt của mình.Ảo giác à?Đây, đây là tên kia?Là kẻ bị hai người mình xem thường, chế giễu?Triều Khải và Phong Quan Ngọc muốn quỳ xuống.Hóa ra hắn không nói đùa, hắn thật sự muốn tiêu diệt ma tộc sao?Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy hai người Triều Khải và Phong Quan Ngọc của Thiên Cung môn thì nhíu mày, phiền phức.Hai người này xuất hiện làm gì?Có cần giết người diệt khẩu không?Bóng dáng Lữ Thiếu Khanh chớp động đi tới trước mặt hai người.Toàn thân hai người Triều Khải và Phong Quan Ngọc lông tơ thẳng cây, như lâm đại địch, bọn hắn cảm thấy như đang đối mặt với một con hung thú tuyệt thế.Loại áp lực kinh khủng đó khiến hai người nơm nớp lo sợ, thân thể hơi run rẩy.Đây là phản ứng bản năng của cơ thể, một loại phản ứng khi gặp phải thiên địch.“Tiền, tiền bối.”Phong Quan Ngọc nhạy cảm hơn Triều Khải, hắn ta phát giác được sát ý liền cả gan, lắp bắp nói: “Thiên, đệ tử Thiên Cung môn ra, xin ra mắt tiền bối.”Hiện tại giết bọn hắn chỉ sợ sẽ phiền phức.Đúng là phiền phức.Nếu giờ Lữ Thiếu Khanh có thể mang theo sư phụ rời đi, hắn sẽ không nói hai lời giết chết hai tên Đại sư huynh, Nhị sư huynh của Thiên Cung môn này.Tuy không thể giết bọn hắn, nhưng có thể làm khó bọn hắn một chút.Thiên Cung môn các ngươi dám khi dễ sư phụ ta?Lữ Thiếu Khanh lặng yên tăng thêm áp lực, hai người mồ hôi đầm đìa, cuối cùng không chịu nổi cỗ áp lực này bị ép quỳ xuống.Lữ Thiếu Khanh ở trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lẽo, cơ thể hai người càng run rẩy lợi hại hơn.Triều Khải cắn răng, con mắt trở nên đỏ bừng.Thân thể không chịu sự khống chế run rẩy, bị ép quỳ xuống. Điều này khiến hắn ta thân là thiên chi kiêu tử cảm nhận được sự nhục nhã trước nay chưa từng có.Sự kiêu ngạo của bản thân khiến trong lòng hắn ta gào thét, hắn ta nói với mình, không cần phải sợ, phải đứng lên.Con mắt hắn ta muốn nổ tung, vằn vện tia máu, hắn ta phẫn nộ muốn đứng dậy. Nhưng khí tức Lữ Thiếu Khanh phát tán ra như một ngọn núi lớn đang ép trên người hắn ta, dù hắn ta cắn nát đầu lưỡi, máu tươi chảy ròng cũng không thể nào nhấc được người mình lên.Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh nhìn Triều Khải tăng thêm vài phần thưởng thức.Tên này còn tạm được.Còn tên Phong Quan Ngọc được xưng là Nhị sư huynh, biểu hiện của hắn ta kém cỏi hơn Triều Khải rất nhiều.Hắn ta quỳ trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt hoảng sợ, là thật đang sợ hãi, không hề có chút ý định phản kháng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận