Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1672

Chương 1672Chương 1672
Mục Đồng Tửi!
Không ai biết lai lịch thế nào, bề ngoài là một cậu bé, nhưng thực ra là một lão yêu quái đã sống trăm ngàn năm, thực lực cường đại, thủ đoạn tàn nhẫn, có tiếng tăm lừng lẫy tại Đào thành này.
"Thằng nhãi con, ngươi có biết Thánh đại nhân muốn làm gì không?" Một âm thanh nũng nịu vang lên, sau đó là một bóng hình uyển chuyển xuất hiện.
Một thiếu nữ yêu diễm chừng hơn hai mươi tuổi xuất hiện, không trung tràn ngập mùi hương đầy dụ hoặc, lại thêm vài phần khí tức kiều diễm.
Bạch Mộng Thần Nữ!
Nghe thì có vẻ như là một Thánh Nữ cao quý, trên thực tế nàng ta giỏi nhất là lấy dương bổ âm, nam tu sĩ thủ hạ đều là khách trong màn.
"Yêu nữ!" Mục Đồng Tử lạnh lùng hừ một tiếng, có vẻ cực kỳ khó chịu với Bạch Mộng Thần Nữ.
"Ha ha, thằng nhãi con nhà ngươi, đã từng được hưởng tư vị nữ nhân chưa? Có muốn tỷ tỷ giúp cho một chút không?"
"A, đúng rồi, công pháp ngươi tu luyện nhất định phải giữ thân đồng tử, ôi chao choa, thật đáng tiếc đó, ngươi không tài nào nếm được tư vị tuyệt vời nhất trên đời này." Bạch Mộng Thần Nữ cười lên, thân thể rung rung theo một tiết tấu đặc biệt, cướp tâm phách người ta, cực kỳ hấp dẫn sự chú ý của người khác.
"Hừi"
Sau một tiếng hừ lạnh, một lão giả xuất hiện. Lưng lão ta còng xuống như một lão nhân tuổi xế chiều.
Nhưng vừa thấy lão ta, dù là Mục Đồng Tử hay Bạch Mộng Thần Nữ cũng đều hành lễ.
"Xin chào Cổ Lan tiền bối."
Cổ Lan, là nhân vật xa xưa nhất trong số mấy nhân vật lớn của Đào thành, thậm chí là mạnh nhất.
Nghe nói lão ta là phản đồ của Thiên Cung Môn, nhưng nào ai dám chứng thực điều này.
"Đồng loạt ra tay, đánh giết Thánh đại nhân, hai người các ngươi có dị nghị nào không?"
"Cổ Lan tiền bối đã có lời, ta nghĩa bất dung từ!" Mục Đồng Tử là người đầu tiên hưởng ứng. Hắn ta cười lạnh, khuôn mặt trẻ con tràn ra nụ cười âm tàn: "Ta đã không vừa mắt với hắn ta từ lâu rồi." "Hạng người đến sau mà cũng dám tự xưng đại nhân?”
Bạch Mộng Thần nữ cười lên, tiếng cười kiều mị dễ nghe tràn đầy dụ hoặc: "Nghe nói Thánh đại nhân rất cao lớn, cường tráng khôi ngô, thật muốn thử mà."
Trần trụi dâm đãng không chút che giấu.
Mục Đồng Tử và Cổ Lan đều không kinh ngạc.
Thậm chí Mục Đồng Tử còn cười lạnh: "Vậy ngươi ra sức thêm một chút, bắt hắn ta lại, cho ngươi ép khô hắn, được không?"
Hai mắt Bạch Mộng Thần Nữ sáng lên, cười càng thêm vui vẻ: "Quyết định rồi đấy nhé, đến lúc đó người là của ta."
Cổ Lan biến mất, để lại một câu: "Ngày mai ra tay!" "Hắn ta đã khoa trương ba tháng rồi, bây giờ nên kết thúc thôi."
"Đào thành, không chỉ phép có kẻ phách lối như thế tồn tại!"
Ngày hôm sau!
Bỗng nhiên trên Đào thành có âm thanh vang lên.
"Thánh địa nhân, uy phong của ngươi lớn thật đấy!"
"Ngươi cho rằng Đào thành là của ngươi sao? Ngươi ức hiếp tu sĩ chúng ta như thế, hôm nay không thể tha cho ngươi!"
Âm thanh cưồn cuộn vang vọng tứ phương, khiến cả Đào thành chấn động.
"Là Mục Đồng Tử!"
"Không muốn sống nữa, là Mục tiền bối!"
"Trời ạ, Mục Đồng Tử tiền bối muốn ra tay với Thánh đại nhân sao?"
"Thánh đại nhân sẽ là đối thủ của Mục Đồng Tử đại nhân sao?"
"Có trời mới biết được. Nghe nói Thánh đại nhân chỉ có cảnh giới Hóa Thần hậu kỳ tầng bảy hoặc tầng tám thôi, mà Mục Đồng Tử đại nhân đã là cảnh giới tầng chín rồi đấy."
"Ha ha, trời cao có mắt, Thánh đại nhân thì sao chứ? Phách lối bá đạo, chọc phải Mục Đồng Tử tiền bối, báo ứng mài"
"Quá tốt rồi, bắt nạt chúng ta, rồi đá phải cái bàn sắt!"
Đám người ở Đào thành bàn luận ầm ÿỹ, có người kinh nghi cũng có người phấn chấn, nhưng tương tự cũng có người lo lắng.
"Đánh nhau rồi, không biết Đào thành có bị đánh thành băng không?" "Hóa Thần đấy, chúng ta có nên chạy đi không? Nếu không đến lúc chết cũng không biết mình chết thế nào."
"Trốn thôi!"
Âm thanh của Mục Đồng Tử dứt rồi, bên Thánh đại nhân vẫn không hê có động tĩnh gì.
Sau đó, giọng nói nũng nịu, tràn đầy sức hấp dẫn của Bạch Mộng Thần Nữ cũng vang vọng cả Đào thành.
"Thánh đại nhân, đầu hàng đi, ta có thể đảm bảo cho ngươi một mạng."
Giọng nói nũng nịu như độc dược rót vào trong lòng, câu cho lòng của đông đảo tu sĩ trong Đào thành ngứa ngáy, một cỗ tà hỏa không kìm nén nổi xộc thẳng lên trán.
Không ít người nhao nhao hô lên: "Là Bạch Mộng Thần Nữ, nữ thân của taaal" "Bạch Mộng Thần Nữ ơi, ta... Ta... ta yêu nàng!"
"Thần Nữ cầu nàng sủng hạnh ta một lần đi, van cầu nàng."
"Thánh đại nhân cứt chó, còn không nhanh cút ra bái phục dưới váy của Bạch Mộng Thần Nữ?"
"Trời ạ, giọng nói này dễ nghe cỡ nào chứ, nếu có thể chết dưới thân thơm đời ta dù có chết cũng đáng giá.
Nhưng cũng có tu sĩ cực kỳ tỉnh táo.
Có điều, Bạch Mộng Thần Nữ vừa nói vậy, bọn họ cũng cực kỳ chấn động.
"Chẳng lẽ là, Bạch Mộng Thần Nữ cùng Mục Đồng Tử tiền bối liên thủ muốn đối phó với Thánh đại nhân sao?"
"Nếu như thế Thánh đại nhân sẽ càng thêm nguy hiểm."
"Ha ha, cuồng vọng tự đại, cuối cùng tự rước tai họa tới cho mình."
Khi đám người đang nghị luận ầm ỹ, lại một giọng nói nữa vang lên.
Giọng nói tang thương bay bổng như từ bốn phương tám hướng vọng lại khiến người ta khó mà xác định được phương hướng.
"Thánh đại nhân, Đào thành không phải là Đào thành của ngươi, mà là Đào thành của tất cả mọi người. Ngươi, quá đáng rồi!"
Không ít người nghe thấy mà thắc mắc: "Ai đang nói chuyện thế nhỉ?"
"Đúng vậy, khẩu khí to lớn như thế, nghe giọng điều này hình như còn lợi hại hơn cả Mục Đồng Tử tiền bối và Bạch Mộng Thần Nữ hay sao?"
"Ngây thơ, giờ không phải lúc con chó con mèo nào đó có thể nói chuyện đâu." Sau khi biết chủ nhân của âm thanh này là ai thì ai nấy đều biến sắc, có vẻ rất hoảng sợ.
Bọn họ nhao nhao la hét chặn đồng bạn của mình lại, bịt miệng họ lại.
"Im mồm! Ngươi không muốn chết thì im ngay!"
"Ngươi chán sống rồi sao? Ngươi có biết đây là ai không?"
"Là Cổ Lan tiền bối!"
"Cái gì? Là ông ấy sao? Danh xưng là người mạnh nhất Đào thành?"
"Trời ạ! Cổ Lan tiền bối cũng ra tay nữa, ba người liên thủ, Thánh đại nhân còn có đường sống sao?"
"Thánh đại nhân xong rồi. Chọc giận ba vị mạnh như thế, hắn ta xong đời rồi."
"Đáng đời mà, làm việc bá đạo, đến ông trời cũng nhìn không nổi nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận