Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 917. Đã đến rồi thì đừng đi nữa



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmNgười ở đây đều không phải đồ đần, chỉ vài câu nói của Lữ Thiếu Khanh, bọn hắn liền có thể liên tưởng được cục diện Kế Ngôn sắp phải đối mặt.Mắt Thôi Thanh, Kiếm Lan sáng lên, Kiếm Lan một lần nữa cười ha ha.Đàm Linh và Thời Liêu lại không kìm được lo lắng.Cứ tiếp tục như vậy, tình cảnh của Kế Ngôn sẽ không được tốt cho lắm.Ánh mắt của mọi người không kìm được rơi trên người Lữ Thiếu Khanh, muốn xem thử Lữ Thiếu Khanh sẽ có phản ứng như thế nào.Tuy nhiên Lữ Thiếu Khanh vẫn mang dáng vẻ uể oải đó, vẻ mặt không có bất kỳ biến hóa gì.“Nhìn ta làm gì? Xem kịch đi...”Mọi người cạn lời, ngươi không hề lo lắng chút nào sao?Ánh mắt Huyên ngay từ lúc bắt đầu đã thỉnh thoảng rơi lên người Lữ Thiếu Khanh, vẫn một mực lặng lẽ quan sát Lữ Thiếu Khanh.Điều khiến Huyên thầm thấy kỳ quái là biểu lộ của Lữ Thiếu Khanh vẫn luôn không có quá nhiều thay đổi.Từ đầu đến cuối trên mặt luôn mang theo nụ cười khiến người ta không thể thấy rõ nội tâm của hắn suy nghĩ gì.Thậm chí Huyên cho rằng mình cũng không bằng Lữ Thiếu Khanh.Bình thường hắn ta cũng mang theo nụ cười nhưng có đôi khi suy nghĩ trong lòng hắn ta vẫn thể hiện lên gương mặt.Còn Lữ Thiếu Khanh thì không.Từ lúc tới đây đến giờ hắn ta vẫn luôn quan sát nhưng không thể nào nhìn thấu được Lữ Thiếu Khanh.Ánh mắt Huyên rơi lên hai người đang chiến đấu trên họa diện.Hắn ta nhìn thanh niên áo trắng kia, trong lòng âm thầm hiếu kì.Rốt cuộc Kế Ngôn mạnh cỡ nào mà có thể khiến Lữ Thiếu Khanh tràn đầy tự tin vào Kế Ngôn như vậy.Huyên quyết định chăm chú xem thử.Nhưng càng xem, vẻ mặt Huyên liền có những tia biến hóa.Kế Ngôn và Mộc Vĩnh đã giao thủ mười mấy hiệp, hai bên đánh có vẻ có qua có lại.Hơn nữa, số lần tấn công của Mộc Vĩnh nhiều hơn Kế Ngôn rất nhiều, nhìn qua có vẻ Mộc Vĩnh đang chiếm thế thượng phong.Nhưng, Huyên thân là Thánh tử thứ ba có thể nhận ra, người chiếm thế thượng phong thật sự là Kế Ngôn.Mặc dù lần nào Mộc Vĩnh cũng đang tấn công nhưng hắn ta tiến công không công mà lui, Kế Ngôn đánh trả, mỗi một lần đều khiến Mộc Vĩnh phải nghiêm túc chống trả, dùng toàn lực ứng phó mới có thể hóa giải được.Hắn ta, rốt cuộc là ai?Trong lòng Huyên khiếp sợ không gì sánh nổi, trên mặt cũng lộ ra vẻ khiếp sợ theo bản năng.Tuy nhiên, không phải tất cả mọi người đều có được nhãn lực và cảnh giới giống như Huyên.Chí ít, Kiếm Lan không có.Cái Kiếm Lan nhìn thấy dĩ nhiên là Kế Ngôn đang bị đè đánh.Nàng ta lại không kìm được cười lạnh: “Chỉ với chút thực lực ấy cũng dám chủ động gây sự với Mộc Vĩnh? Còn muốn khiêu chiến đệ đệ ta?”Lữ Thiếu Khanh chẳng thèm để ý loại người này, ánh mắt hắn nhàn nhạt nhìn họa diện, vẻ mặt không hề có bất kì dao động gì.Mộc Vĩnh rất mạnh, nhưng, theo Lữ Thiếu Khanh, hắn ta vẫn không phải là đối thủ của Kế Ngôn.Trên sàn đấu, Mộc Vĩnh càng đánh sắc mặt càng khó coi.Sau khi hắn ta đánh một kiếm ép lui Kế Ngôn thì nhanh chóng kéo dài khoảng cách.Hắn ta nói với Kế Ngôn: “Khá lắm, không ngờ thực lực của ngươi mạnh như vậy, tiến bộ nhanh thật.”Câu nói này làm cho Kế Ngôn khẽ giật mình, sau đó hỏi: “Chúng ta từng gặp nhau?”Còn Lữ Thiếu Khanh ở Thánh địa cơ thể cũng ngồi thẳng lên, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm Mộc Vĩnh.Móa nó, rốt cuộc là bước nào xảy ra vấn đề vậy?Sao, tên này cũng biết chúng ta?Mộc Vĩnh cười ha ha một tiếng: “Ngươi trẻ tuổi hơn ta, ở cái tuổi này của ngươi không phải tiến bộ nhanh thì là cái gì?”Kế Ngôn không nói gì thêm, nhưng Lữ Thiếu Khanh lại bĩu môi, vẫn cảnh giác như cũ.Tiểu tử, sao nghe cứ như càng che càng lộ vậy.Đợi đấy, đừng để ta đụng phải ngươi.Mộc Vĩnh nói với Kế Ngôn: “Dừng ở đây đi, ngươi rất mạnh, nhưng ngươi muốn đánh bại ta không dễ dàng như vậy đâu. Đến lúc đó ngươi bị thương, những người khác sẽ không dễ nói chuyện như ta đâu.”Kế Ngôn giơ ngang trường kiếm: “Không dốc hết thực lực thật sự của ngươi thì đừng mong đi.”Sau đó hắn ta lại một lần nữa xuất thủ, từng bước ép sát.Mộc Vĩnh kinh ngạc, cái tên này.Ta chủ động rút lui, chẳng phải ngươi nên cầu còn không được sao?Cứ tiếp tục đánh thế này, đến lúc đó ngươi kiệt lực, người khác tới giết chết ngươi, ngươi không sợ à?Kế Ngôn biết thực lực Mộc Vĩnh mạnh hơn mình nên cũng không nương tay.Quang mang của Vô Khâu kiếm tăng vọt, kiếm quang ngàn trượng phóng lên tận trời, như mặt trời chói mắt, quang mang vạn trượng.Kiếm ý tràn ngập trong không gian như tia nắng chiếu xuống, lại một lần nữa giày xéo đại địa, hủy diệt tất thảy.Giống như mặt trời rơi xuống, quang mang cường đại, kiếm ý sắc bén xé rách không gian, không thể chống đỡ.Sắc mặt Mộc Vĩnh đại biến, hoảng hốt kêu lên: “Thằng nhãi ngươi...”Mộc Vĩnh không thể nào ngờ được rằng, ban nãy Kế Ngôn chưa hề dùng toàn bộ thực lực.Thằng nhãi này, thực lực thật sự khủng bố như vậy sao?Giữ lại thực lực có thể bất phân thắng bại với hắn ta được không?Giờ khắc này, Mộc Vĩnh không dám khinh thường, một kiếm này khiến hắn ta cảm nhận được sự uy hiếp.Dám chủ quan thì đợi để nằm luôn tại đây đi.Mộc Vĩnh hét lớn một tiếng, linh lực rót vào trong trường kiếm.Cự kình một lần nữa xuất hiện, ngẩng đầu kêu gào một tiếng, đón lấy kiếm quang của Kế Ngôn.Từ xa nhìn sang giống như cá voi thôn tính nước biển, thôn phệ kiếm quang của Kế Ngôn.Những người nhìn thấy cảnh này thầm nhẹ nhàng thở phào.Một Kế Ngôn đột nhiên xuất hiện mà có thể đánh bại cao thủ thần bí Mộc Vĩnh, chuyện này với mọi người mà nói sẽ là một chuyện rất khó tiếp nhận.So với Kế Ngôn đột nhiên xuất hiện, người Thánh địa vẫn thân thiết với Mộc Vĩnh từng gặp vài lần hơn.Dù sao người quen thuộc cũng thân thiết hơn người mới tới một chút.Bên này Kiếm Lan vừa nhếch miệng, chuẩn bị trêu chọc Lữ Thiếu Khanh một phen thì trong họa diện đột nhiên truyền tới giọng Mộc Vĩnh:“Móa!” Hết chương 917.

Bạn cần đăng nhập để bình luận