Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 604 - Vì hòa bình, đưa ngươi đi hòa thân



Chương 604: Vì hòa bình, đưa ngươi đi hòa thânNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm"Ngươi muốn ta làm gì?" Úc Linh im lặng một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng."Ta từng nói rồi, truyền tin cho kẻ được gọi là thị vệ trưởng kia." Lữ Thiếu Khanh cười nhạt, hình như đây chỉ là một chuyện nhỏ, không đáng giá nhắc tới.Tiêu Y đi theo sau lưng Lữ Thiếu Khanh như một cái đuôi nhỏ nghe vậy, tức thì mở to mắt.Đầu óc nàng lập tức bắt đầu suy nghĩ miên man.Không thể nào, chẳng lẽ Nhị sư huynh cảm thấy làm nhân tộc quá phiền toái, phải làm nhân gian, đi đầu hàng Ma tộc?Mà cũng không đúng, tuy Nhị sư huynh rất hèn, nhưng cũng không đến mức làm ra chuyện này.Tiêu Y suy nghĩ một lát, đoán không ra cách nghĩ của Nhị sư huynh, bèn níu lấy y phục của Lữ Thiếu Khanh, hỏi nguyên nhân thay Úc Linh."Nhị sư huynh, ngươi muốn làm gì?""Ngươi muốn làm bằng hữu với thị vệ trưởng Ma tộc sao?"Lữ Thiếu Khanh quay đầu lại, nhìn thoáng qua sư muội ngu ngốc nhà mình, bàn tay to vung lên."Bốp!"Đẩy tay Tiêu Y ra."Đúng vậy, ta muốn đưa sư muội ngu xuẩn như muội đi Ma tộc hòa thân.""Mọi người đồng gốc đồng nguyên, không nên chém giết như vậy, cho nên muội hãy chịu ấm ức một chút, ta đưa muội đi hòa thân, ký kết hòa bình.""Vì hòa bình giữa nhân tộc và Ma tộc, muội hy sinh bản thân nhé, muội có chịu không?"Tiêu Y lắc lắc bàn tay bé nhỏ sưng đỏ của mình, rụt cổ, lắp bắp: "Không chịu đâu, nghe nói Ma tộc miệng to như yêu quái, một ngụm có thể nuốt trọn một đứa trẻ."Những Ma tộc mỹ lệ đáng yêu như Úc Linh tỷ tỷ chắc chắn vô cùng hiếm thấy, nói không chừng là Ma tộc duy nhất như vậy.Nhưng Ma tộc khác chắc chẳng khác gì yêu ma quỷ quái.Ta không phải tiểu bằng hữu, nhưng Ma tộc có thể cắn xé ta ra."Không muốn thì ngoan ngoãn đứng một bên, đừng có làm ầm ĩ với ta.""Dạ!"Úc Linh nhìn không nói gì, tên khốn này, quá xấu xa, đúng là không phải nam nhân.Người của Thánh tộc cũng không ai xấu xa như tên khốn nà."Thế nào?" Lữ Thiếu Khanh giải quyết xong sư muội hay tò mò, tiếp tục hỏi Úc Linh: "Giúp ta đi."Úc Linh cắn răng, lặp lại câu hỏi của Tiêu Y: "Ngươi muốn làm gì?""Truyền tin gì?"Nàng nhắc lại lập trường của mình: "Tuy ta cung cấp tình báo của bọn thị vệ trưởng cho ngươi, nhưng cũng không có nghĩa là ta sẽ giúp ngươi mãi, cũng không có nghĩa là ta cam tâm làm phản đồ của Thánh tộc.""Biết, biết." Lữ Thiếu Khanh gật đầu, giọng điệu không cho là đúng, làm Úc Linh chỉ muốn đánh người.Đây là đề tài vô cùng nghiêm túc, ngươi đừng có coi là không quan trọng."Cũng không phải tin tức quan trọng gì, ngươi chỉ cần nói cho ông ta, vị trí nào đấy của Thiên Cung Môn có một Truyền Tống Trận, đến lúc đó người của Thiên Cung Môn sẽ truyền tống sang đó, tiền hậu giáp công bọn họ."Lời của Lữ Thiếu Khanh làm cơ thể Úc Linh chấn động, cũng làm Tiêu Y kinh hô một tiếng.Tiêu Y lắc đầu không ngừng, làm cho Tiểu Hồng nhịn không được mở to mắt, tò mò chuyện gì vừa xảy ra.Sau khi Tiêu Y nhìn thấy ánh mắt nghiêm khắc của Lữ Thiếu Khanh, vội vàng che miệng lại.Nhưng tin tức này vẫn làm nàng chấn động vô cùng."Nhị sư huynh, chuyện này, chuyện này có thật không?" Cuối cùng, Tiêu Y nhịn không được nỗi tò mò trong lòng, thì thầm."Phí lời, chuyện này mà giả được à?" Lữ Thiếu Khanh nhân cơ hội dạy dỗ Tiêu Y: "Chuyện bé như hạt mè, có cần phải kêu gào như vậy hay không?""Xấu hổ chết đi được, sau này mà còn như thế, đừng gọi ta là sư huynh, mất mặt lắm."Lúc này Tiêu Y trong óc đã tràn đầy dấu chấm hỏi, nàng hoàn toàn không nghĩ được gì cả.Nàng lại lôi kéo y phục của Lữ Thiếu Khanh: "Nhị sư huynh, huynh nói cho ta với, vì sao lại có Truyền Tống Trận?""Mục đích thật sự của huynh gì?"Lữ Thiếu Khanh cũng không nói gì, lại đẩy Tiêu Y ra: "Đi sang một bên, đến lúc đó muội khắc biết."Úc Linh im lặng, nàng khó lòng tin vào tin tức này.Lại có Truyền Tống Trận sao?Thiên Cung Môn có ý này sao?Nhưng cho dù như vậy, Úc Linh cũng không muốn giúp Lữ Thiếu Khanh, nàng nhắc nhở Lữ Thiếu Khanh: "Ta đi theo ngươi là vì ta muốn giết ngươi, chứ không phải làm người đưa thư giúp ngươi."Lữ Thiếu Khanh cũng nhắc nhở nàng: "Ta cho phép ngươi đi theo ta, đó là bởi vì thân phận của ngươi chưa bị vạch trần.""Ta mạo hiểm bị nghi ngờ là kẻ gian, ngươi không thể thông cảm một phen, giúp ta?"Úc Linh tức giận, hắn đang uy hiếp mình sao?"Ngươi đang uy hiếp ta à?" Úc Linh muốn đánh chết tên khốn này ngay bây giờ: "Ngươi đã đồng ý với ta rồi."Rõ ràng chúng ta đã giao dịch rồi, bây giờ còn lấy chuyện này ra uy hiếp ta?Ngươi có phải là nam nhân hay không?"Ta đồng ý, nhưng sư muội của ta thì không đồng ý." Lữ Thiếu Khanh cười một cách đê tiện: "Lỡ như nàng nói cho sư phụ ta biết, sư phụ ta ra tay giết ngươi, vậy thì không liên quan tới ta.Úc Linh nhìn Tiêu Y, hừ một tiếng: "Tiểu Y muội muội không phải người như thế."Tiêu Y cười vui vẻ, đứng về phía Úc Linh: "Đúng vậy, ta sẽ không bán đứng Úc Linh tỷ tỷ."Lữ Thiếu Khanh nói với Tiêu Y: "Muốn biết lần này ta muốn làm gì không? Bảo nàng giúp ta."Tiêu Y vừa nghe vậy, tức khắc phản chiến, đứng về phía Lữ Thiếu Khanh, không do dự chút nào, nàng nói với Úc Linh: "Úc Linh tỷ tỷ, ngươi hãy nghe lời Nhị sư huynh ta đi."Úc Linh nhịn không được trợn mắt, con nha đầu này.Lữ Thiếu Khanh thấy Úc Linh vẫn im lặng, nói với Tiêu Y: "Đi thôi, có ở cùng với hạng không đầu óc này lâu hơn nữa cũng chỉ là lãng phí thời gian."Úc Linh giận dữ: "Ngươi nói ai không có đầu óc?""Ta nói ngươi đó." Lữ Thiếu Khanh chắp tay sau lưng, xoay người rời khỏi: "Ngươi truyền tin về cho Ma tộc, nói không chừng có thể rửa sạch hiềm nghi phản đồ của ngươi, tốt hơn nữa, có lẽ có thể giúp đỡ cho người nhà, chuyện tốt như vậy, mà ngươi còn do dự.""Ngươi là cô nhi à?"Cơ thể Úc Linh chấn động, lại bắt đầu bi thương."Ngươi hoàn toàn không hiểu Thánh tộc!"Nếu nàng đã bị xem là phản đồ, sao người trong tộc có thể tồn tại được chứ."Được, ta giúp ngươi!" Úc Linh cắn răng: "Khi nào thì truyền tin?""Không vội, vài ngày nữa."

Bạn cần đăng nhập để bình luận