Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2294: Ngao gia thông thường thao tác (length: 6855)

Thấy Lữ Thiếu Khanh sắp rời đi, Ngao Trường Phong bất chợt lên tiếng.
"Công, công tử, xin dừng bước!"
Lữ Thiếu Khanh nhìn sang Ngao Trường Phong, Ngao Trường Phong đón lấy ánh mắt của Lữ Thiếu Khanh, trong lòng theo bản năng chậm nửa nhịp.
Áp lực quá lớn.
Cái tên này, sao lại mạnh đến vậy?
Thật vô lý.
Thế giới này thật bất công.
Người Ngao gia có thiên phú xuất chúng không được mấy người, vậy mà các ngươi lại mạnh như vậy?
Ngao Trường Phong thầm nhủ.
Cũng ghen tị muốn chết.
Nhưng cũng vô cùng khát khao.
Bề ngoài hắn lại càng thêm cung kính, "Công tử nếu không còn chuyện gì khác, có thể dời bước đến Ngao gia không?"
"Ngao gia trước đây có nhiều hiểu lầm với công tử, cả nhà Ngao gia trên dưới đều rất bất an, mong công tử có thể cho Ngao gia một cơ hội để tạ lỗi."
Ngao Trường Phong thế mà lại mời Lữ Thiếu Khanh, lập tức khiến mọi người xung quanh kinh ngạc.
"Má ơi, Ngao gia muốn làm gì?"
"Hắn dám mời tên sát thần này, Lữ, Lữ công tử tới nhà?"
"Đúng vậy, đầu óc Ngao gia có vấn đề sao?"
Không ít người nhìn Ngao gia bằng ánh mắt thương hại, Ngao gia có bệnh thần kinh rồi.
Lữ Thiếu Khanh đến nhà sẽ gây hậu quả nghiêm trọng thế nào, nhìn Mị gia là biết.
Mị gia còn tan hoang rồi kia.
Người Ngao gia đứng bên cạnh xem, không rút ra được bài học nào sao?
Ngược lại còn dám mời Lữ Thiếu Khanh đến Ngao gia?
Nhỡ đâu đến Ngao gia, hắn lại nhớ tới chuyện không vui, Ngao gia cũng chẳng phải sẽ tan tành sao?
Ngao Đức và người Ngao gia sốt ruột đến cực điểm.
Hận không thể túm lấy tai gia chủ mà gào thét vài tiếng.
Mọi người ai cũng ước gì tránh xa tên sát thần này, ngươi thế mà lại còn muốn mời hắn về nhà.
Sao?
Muốn nhà tan hoang, mời hắn đến để cho Ngao gia nổ tung à?
"Không có gì, nếu ngươi thành tâm cảm thấy bất an, đưa thêm cho ta trăm tỷ là được." Lữ Thiếu Khanh từ chối một cách nhã nhặn, "Ta là người dễ nói chuyện nhất."
Quản Đại Ngưu nói với Giản Bắc, "Tên khốn này, có phải chỉ cần có linh thạch, hắn có thể bán đứng chính mình?"
"Không cần nghi ngờ, chắc chắn là vậy!" Giản Bắc khẳng định gật đầu, về điểm này, hắn chưa bao giờ nghi ngờ, "Chỉ cần giá cả phù hợp, đại ca có thể tự đưa mình lên giường."
Quản Đại Ngưu theo bản năng nhìn sang Giản Nam.
Giản Nam nhận thấy ánh mắt của Quản Đại Ngưu, lập tức nổi sát khí, tặng cho Quản Đại Ngưu một đấm.
Quản Đại Ngưu cười hắc hắc, vô cùng thản nhiên né tránh.
"Ngươi không phải tên khốn đó, ta..."
Vẻ mặt Quản Đại Ngưu thay đổi, hắn bị khống chế rồi, quay đầu nhìn lại, là Giản Bắc ra tay một cách âm thầm.
"Ti… Ngao…"
Giản Nam không chút khách khí đánh một quyền vào mặt Quản Đại Ngưu, ngay lập tức nửa bên mặt sưng vù lên.
"Tên khốn kiếp," Quản Đại Ngưu trừng Giản Bắc, "Vô sỉ, hèn hạ, đồ phản bội!"
Giản Bắc nhắc Quản Đại Ngưu, "Nàng là em gái ta, ánh mắt vừa rồi của ngươi là ý gì?"
"Muốn Giản gia ta vừa xuất linh thạch vừa đưa người?"
Quản Đại Ngưu phủ nhận, "Đây là tự ngươi nói."
"Nhưng mà làm như vậy, cũng không tệ, dù sao hắn mạnh như thế…"
Quản Đại Ngưu chợt cảm thấy sát khí, hắn quay đầu lại thấy Giản Nam vẫn có ý muốn tiếp tục ra tay, vội vàng nói, "Đừng có làm loạn, nhìn tên khốn…"
Ngao Trường Phong không hề bất ngờ trước sự cự tuyệt của Lữ Thiếu Khanh.
Hắn cũng không hề muốn mời Lữ Thiếu Khanh đến Ngao gia.
Nhưng đây là vì tương lai của Ngao gia.
Hắn nhất định phải thử một lần.
Hắn nghĩ ngợi rồi cắn răng nói, "Nếu như Lữ công tử đáp ứng ta một việc, đừng nói trăm tỷ linh thạch, 200 tỷ, Ngao gia cũng sẽ hai tay dâng lên."
"Hít!"
Lời này khiến các tu sĩ xung quanh đều hít một hơi khí lạnh.
Lại là 200 tỷ, Ngao gia có nhiều tiền như vậy sao?
"Ngao gia trước kia vẫn luôn liên hôn, dựa vào thực lực của mình, ép gả một số cô gái thiên tài."
"Thì ra là thế, không cần của hồi môn, còn có thể có đồ cưới kếch xù, má ơi, thật là hèn hạ…."
"Chiêu thức thường thấy của Ngao gia."
"Đúng vậy, ai bảo Ngao gia thiên phú không được thế nào, chỉ có thể sử dụng phương pháp đường vòng cứu quốc."
Rất nhiều tu sĩ ở đây cả đời cũng chưa từng chạm tới con số hàng tỷ.
Trong người có vài ba ngàn vạn linh thạch đã tính là người có tiền rồi.
Bây giờ Lữ Thiếu Khanh bọn họ nói chuyện toàn tính tỷ, mà còn là hàng chục tỷ tính.
Sự chênh lệch giàu nghèo khiến rất nhiều tu sĩ muốn khóc.
"Ồ? Chuyện gì?" Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm hỏi, "Muốn ta giúp Ngao gia các ngươi giết người sao?"
"Cái này phải tính riêng, phí ra trận của ta đắt lắm."
Ma quỷ khó nuôi, không thể không tăng chút phí ra trận.
Ngao Trường Phong nhìn quanh một chút, dường như có chút do dự, hắn chậm rãi nói, "Công tử, hay là đến Ngao gia rồi nói thì thế nào?"
Mị Đại mở lời, "Trường Phong huynh, huynh có gì cứ nói thẳng ra, không cần vòng vo ở đây."
Nhìn như đang giúp Ngao Trường Phong, thực tế lại muốn ngăn Ngao Trường Phong mời Lữ Thiếu Khanh đến Ngao gia.
Mị gia đã đủ thảm rồi, bị Lữ Thiếu Khanh đánh cho tan tác.
Mặc dù quê nhà bên kia vẫn còn Đại Thừa kỳ, nhưng cao thủ Đại Thừa kỳ đã giảm sút đáng kể, xếp bét trong mấy thế lực lớn.
Chẳng hơn gì Công Tôn gia là mấy.
Ngao gia tổn thất không thảm như Mị gia.
Mị Đại sợ Ngao gia mời Lữ Thiếu Khanh đến cửa, sẽ từ chỗ Lữ Thiếu Khanh giành được lợi lộc, bỏ xa Mị gia.
Càng sợ Ngao gia hoàn toàn ngả về phía Lữ Thiếu Khanh, đoạn tuyệt với Mị gia.
Đến lúc đó Mị gia còn tìm ai để làm đồng minh?
Ma tộc sao?
"Đúng đó gia chủ, có chuyện gì cứ nói ở đây đi, không cần thiết…." Ngao Đức mấy người cũng thấp giọng khuyên nhủ.
Những người trong Ngao gia như Ngao Đức không hề mong muốn Lữ Thiếu Khanh đến Ngao gia một chút nào.
Tình cảnh lần trước Lữ Thiếu Khanh đến Ngao gia vẫn còn rõ mồn một, nhớ lại mà muốn rơi lệ.
Lữ Thiếu Khanh đến nhà chỉ mang đến sỉ nhục, bọn họ cũng không muốn phải đối mặt với sỉ nhục thêm lần nào nữa.
Hôm nay chịu sỉ nhục đã quá nhiều rồi.
Đối với tộc nhân của mình, Ngao Trường Phong muốn thu thập bọn họ lại.
Một đám ngu xuẩn, đến cả ý đồ của ta cũng không hiểu sao?
Đặc biệt là Ngao Đức, hắn càng tức giận không thôi, hung hăng trợn mắt nhìn Ngao Đức một cái.
Thiên phú không được thì thôi đi, đến đầu óc cũng không theo kịp, quá vô dụng.
Lữ Thiếu Khanh cũng mở lời, "Có chuyện gì, cứ nói ở đây đi."
Hết cách rồi, Ngao Trường Phong chỉ đành cắn răng, "Nghe nói công tử chưa thành thân, Ngao gia ta có con gái, hoa nhường nguyệt thẹn…."
Bạn cần đăng nhập để bình luận