Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1192: Thế giới không chân thật

Chương 1192: Thế giới không chân thậtChương 1192: Thế giới không chân thật
"Đáng ghét!" tiểu Hắc bị đánh bay như một quả cầu xoay tròn giữa không trung, đau đến mức nó chảy cả nước mắt.
Nó phẫn nộ ngửa đầu, phát ra tiếng chim hét bén nhọn, linh lực chung quanh tụ đến, sau đó trong miệng nó đột ngột phun ra Sương mù màu đen vung lên, như
Hỏa diễm màu vỏ quýt tản mát ra nhiệt độ cao, không gian xung quanh đang xảy ra vặn vẹo dưới nhiệt độ hừng hực kinh khủng.
Hỏa diễm như một sợi dây thừng xẹt qua bầu trời mờ tối, cuốn về phía Giáp Xích.
Giáp Xích cũng cảm nhận được nhiệt độ kinh khủng của hỏa diễm, hắn ta không dám dùng thân mạo hiểm.
Hắn ta vẫn sử dụng sương mù màu đen ngăn cản, bức tường màu đen xuất hiện chắn trước mặt Giáp Xích.
"Phù..."
Tuy nhiên hỏa diễm của tiểu Hắc vẫn như thần hỏa thiêu đốt vạn vật, nhẹ nhàng đốt cho bức tường dày xuất hiện một lỗ thủng lớn, hỏa diễm còn sót lại lao thẳng về phía Giáp Xích.
Giáp Xích kinh hãi, vội vàng bứt trở ra.
Tiểu Hắc chỉ huy hỏa diễm đuổi theo phía sau không bỏ.
Giáp Xích ở trước chạy trốn, tiểu Hắc rượt theo phía sau.
Giáp Xích vừa chạy vừa không ngừng điều động sương mù màu đen ngăn cản, nhưng trước hỏa diễm của tiểu Hắc, cho dù sương mù màu đen huyễn hóa như thế nào đều không thể ngăn cản được hỏa diễm đốt cháy.
Anh tư của tiểu Hắc rơi vào trong mắt Tiêu Y, Tiêu Y sợ hãi thán phục theo bản năng: "Tiểu Hắc thật lợi hại."
Hai mắt Tiêu Y đã dân mất đi tiêu điểm, trong đôi mắt chỉ có bóng dáng tiểu Hắc, nó đã khắc sâu trong lòng nàng.
Đồng thời, cảm giác kia trong lòng nàng càng thêm rõ ràng.
"Đáng chết!" Giáp Xích bị đuổi đến chật vật chạy trốn, tức giận không thôi.
Hắn ta rất muốn quay đầu liều mạng với tiểu Hắc nhưng khí tức hỏa diễm tiểu Hắc điều khiển tản ra khiến hẳn ta tâm thần run rẩy, cảm giác nguy hiểm một mực quẩn quanh trong lòng hắn ta.
Giáp Xích không còn cách nào khác chỉ có thể tạm thời lui ra sau chạy vòng vòng, từ từ tìm kiếm thời cơ.
Thời cơ Giáp Xích chờ đợi đã đến rất nhanh.
Chỉ nghe tiểu Hắc kêu một tiếng, hỏa diễm đang truy sát Giáp Xích trong nháy mắt biến mất.
Còn tiểu Hắc thì há to mồm, thở hổn hển.
Giáp Xích thấy vậy trong lòng vui mừng, xoay người muốn ca hát.
Chịu ấm ức lâu như vậy, giờ cuối cùng cũng đến phiên hắn ta ra mặt rồi.
"Haha." Giáp Xích cười haha: "Súc sinh, chỉ dựa vào con chim non như ngươi mà cũng muốn giết ta?"
Giáp Xích giận quá mà cười động thủ, không còn lưu tình.
Tiểu Hắc bên này mệt mỏi thở hổn hển, tốc độ cũng giảm xuống rất nhiều.
Dưới sự tấn công liên tục của Giáp Xích nó nhanh chóng rơi vào hiểm tượng hoàn sinh.
"Giờ ta xem còn ai có thể tới cứu ngươi!"
Giáp Xích mắt đỏ ngầu, sát ý nồng nặc tựa như hàn phong gào thét, đông cứng tất thảy mọi thứ xung quanh.
Bỗng nhiên, một tiếng chim hót trên mặt đất vang lên, tiếp đến là một con chim nhỏ giống với tiểu Hắc lao thẳng lên trời.
"Cái gì?"
Giáp Xích hoài nghỉ mình hoa mắt, tiểu súc sinh này còn có phân thân sao?
Tiểu Hắc cũng ngây dại, mình có thêm một huynh đệ tỷ muội từ khi nào vậy?
"Rầm!"
Tiểu Hắc từ dưới lao lao lên đâm thẳng vào cơ thể Giáp Xích, một cỗ kiếm ý lập tức bộc phát.
Lận Vũ từ trong hố sâu nhảy lên một cái, thở ra một cái thật dài.
Những sương mù màu đen trong cơ thể cuối cùng cũng bị trừ tận gốc, bằng không hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Nhưng thanh niên áo lam kia rốt cuộc là ai?
Trong lòng Lận Vũ tràn ngập cảm kích, nếu không phải Lữ Thiếu Khanh cứu viện hôm nay ông ta chết chắc.
Ánh mắt Lận Vũ rơi vào nơi xa, bên kia, Kế Ngôn áo trắng đang đại chiếm với quái vật Tế tư, kiếm quang sáng chói, tựa như mặt trời muốn đâm rách hắc ám này.
Sương mù màu đen tràn ngập, tựa như ma vương hàng thế, thề phải đem bóng tối bao trùm đại địa.
"Yêu nghiệt từ đâu xuất hiện?" Lận Vũ cảm thấy hơi không chân thực.
Còn trẻ mà đã lợi hại như vậy?
Đối đầu với quái vật Tế tư Nguyên Anh hậu kỳ mà có thể đánh qua đánh lại, không phải yêu nghiệt thì là gì?
Lận Vũ không có ý định đi hỗ trợ, thiếu niên cao thủ, nhất định cá tính mười phần, tùy tiện nhúng tay, dễ dàng đắc tội với người ta.
Sống lâu như vậy Lận Vũ đương nhiên sẽ không phạm sai lầm như thế.
Ánh mắt của ông ta rơi trên người Giáp Xích, khi ông ta nhìn thấy Tiêu Y trên mặt đất thì thấp giọng thì thầm: "Bọn hắn cùng một bọn sao?"
"Nha đầu này nhìn rất bình thường."
Lận Vũ lại một lần nữa thở phào nhẹ nhõm, nếu ai nấy cũng đều là yêu nghiệt, ông ta thật sự muốn hoài nghi nhân sinh.
"Nhưng con chim nhỏ kia cũng mạnh quá?"
Lận Vũ nhìn một hồi, cuối cùng lắc đầu: "Nhưng cuối cùng không phải là đối thủ."
"Xem ra phải tìm thời cơ giúp bọn hắn một tay."
Nhưng ngay vào thời khắc Lận Vũ chuẩn bị xuất thủ, một tiếng chim hót vang lên, một con tiểu hắc điểu xông lên trời. Lận Vũ miệng trợn mắt ngốc: "Kiếm ý hóa hình sao?”
"Tiểu nha đầu này có lai lịch gì? Sao có thể lĩnh ngộ dưới tình huống này?"
Lận Vũ lại một lần nữa cảm thấy thế giới không chân thật, không phải là mình già, theo không kịp trào lưu, người trẻ tuổi trên đời bây giờ ai nấy đều yêu nghiệt vậy sao?
Nói đùa gì vậy?
Nếu như nhân tộc đều là thiên tài như vậy thì Tế thần cứt chó gì đó còn chẳng phải sẽ bị bóp chết rất nhẹ nhàng sao?
Nhìn thấy một kiếm của Tiêu Y không thể tạo ra tổn thương quá lớn cho Giáp Xích, Lận Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, vẫn may, không biến thái đến tình trạng ông ta không thể tiếp nhận được.
Nếu một kiếm này Tiêu Y có thể chém chết Giáp Xích, ông ta thật sự sẽ sụp đổ.
"Một kiếm này sẽ kích thích cơn giận của kẻ địch...
Bạn cần đăng nhập để bình luận