Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2089

Chương 2089Chương 2089
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm “Câu gì?”
“Không cần cám ơn!”
Trong lòng Bạch Thước chấn động, ánh mắt trở nên phức tạp, lúc này, nàng ta mà còn chưa hiểu ra, nàng ta không xứng đáng làm lão tổ yêu tộc. Nghe được lời tiểu Hồng, đám tộc trưởng yêu tộc như Doanh An cũng nhanh chóng hiểu ra.
Ngữ khí Hung Trừ mang theo khí tin nói: “Hắn, thực có can đảm làm như vậy?”
Hủy Kỳ thành cùng Phượng thành, Bạch Thước sẽ không còn quá mức bị động.
Không cần cân nhắc đến vấn đề lựa chọn vương thành. Nhưng mà, đầy là hành vi đại nghịch bất đạo, hủy Kỳ thành cùng Phượng thành là khiến mình trở thành kẻ địch của toàn bộ yêu tộc, khiến ngàn vạn yêu tộc thống hận.
Hoàn toàn cõng trên lưng tiếng xấu to lớn.
Cho dù là Bạch Thước cũng không dám có suy nghĩ như vậy.
Lữ Thiếu Khanh chẳng những đã sớm nhìn thấy Kỳ thành cùng Phượng thành sẽ trở thành trở ngại thống nhất của yêu tộc mà cũng sẽ trở thành tồn tại nhức đầu của Bắc Tuyết Thịnh.
Hơn nữa còn dám đi hủy Kỳ thành cùng Phượng thành. Tuyệt không quan tâm lửa giận yêu tộc.
Ánh mắt của Liễu Xích cũng phức tạp: “Tiểu tử này...” Trong lúc nhất thời, Liễu Xích cũng không biết phải hình dung Lữ Thiếu Khanh như thế nào.
Hủy Kỳ thành cùng Phượng thành, đối với thượng tầng yêu tộc mà nói, lợi ích của bọn hắn đã bị xâm hại. Nhưng đối với yêu tộc tầng dưới mà nói ngược lại là trăm lợi mà không có một hại.
Yêu tộc có thể thống nhất tốt hơn.
“Hắn không sợ lửa giận của yêu tộc ta sao?” Có người gào thét, sát ý trùng thiên.
Tiểu Hồng khịt mũi coi thường: “Các ngươi có thể đánh được lão Đại ta sao?” Một câu, lại khiến cho đám người bắt đầu trầm mặc. Xương Thần Lữ Thiếu Khanh còn có thể đánh thắng được, những người này bọn hắn, thật đúng không phải là đối thủ.
Tiểu Hồng nói với Bạch Thước: “Tiền bối, đây là nỗi khổ tâm của lão đại ta, người đừng nên cô phụ.”
Trong lòng Bạch Thước lại một lần nữa chấn động, ánh mắt càng thêm phức tạp. Tiểu tử khốn kiếp kia lại bằng lòng vì nàng ta làm đến nước này?
Rốt cuộc mình vẫn coi thường hắn rồi.
Bạch Thước trong lòng cảm thán.
Một cái nhân tộc, có thể vì yêu tộc làm đến bước này. Gánh tiếng xấu, gánh chịu thù hận của yêu tộc để yêu tộc đi đến thống nhất.
Ơn lớn như thế, mình nên báo đáp như thế nào đây? Trong lòng Bạch Thước bỗng nhiên sinh thêm nhiều phần áy náy.
Trong lòng nàng ta hối hận, hối hận vì thái độ không tốt với Lữ Thiếu Khanh trước đây. Từ khi nào mình đã trở thành một người chỉ nhìn bề ngoài? Sự yếu ớt khi đối mặt với Xương Thần và sự lo lắng đối với yêu tộc đã khiến nàng ta mất đi bình tĩnh tỉnh táo, nhìn sự việc không thể nhìn được sâu hơn, từ đó bỏ sót mất một người tốt rồi?
Kỳ thành cùng Phượng thành bị hủy, đối với nàng ta chỉ có lợi chứ không có hại.
Thứ nhất, để mấy vương tộc trước mắt nhận rõ tình thế, lựa chọn vương thành đã không đến phiên bọn hắn quyết định.
Thứ hai, để bọn hắn biết, yêu tộc rất yếu, yếu đến mức một nhân tộc cũng có thể khi dễ bọn hắn.
Không đoàn kết, chỉ có một con đường chết.
Ánh mắt Bạch Thước nhìn về hướng Lữ Thiếu Khanh rời đi, trầm lặng nói: “Công tử đại nghĩa.”
Một nhân tộc lại bằng lòng vì yêu tộc làm được bước này, không phải đại nghĩa là cái gì?
Phụng hiến vô tư.
Đại Bạch bên cạnh thấp giọng xì xào bàn tán với tiểu Bạch: “Ta cảm thấy đại ma đầu chủ yếu là vì linh thạch.” Đi theo Tiêu Y đại Bạch cũng trở nên rất thích hóng chuyện.
Tiểu Bạch rất tán thành: “Còn không phải sao, mười tỷ viên linh thạch, tiền bối mà không được việc thì chẳng phải là đổ xuống sông xuống biển rồi à?
“Hắn còn la hét đến lúc đó sẽ đòi lợi tức đấy.”
Nhớ đến dáng vẻ đáng ghét cà lơ phất phơ kia của Lữ Thiếu Khanh, cảm động và áy náy trong lòng Bạch Thước đã giảm đi nhiều một cách khó hiểu. Nhưng nhớ đến những gì Lữ Thiếu Khanh làm vì mình, trong lòng Bạch Thước lại xấu hổ day dứt.
Cuối cùng khiến cho Bạch Thước trong lòng rất mâu thuần.
Một câu, vừa yêu vừa hận. Mấy tộc trưởng Doanh An, Vương Mâu nghe thấy trong lòng rất khó chịu.
Nguyên Bá cắn răng, hung tợn nói: “Mối thù hủy vương thành, nhất định phải tìm hắn tính sổ.” “Tuyệt đối không thể cứ vậy là xong.”
Vương thành bị hủy không nói, cơ nghiệp của tộc mình cũng bị hủy theo.
Khi chết đúng là không có mặt mũi xuống dưới gặp các lão tổ tông.
Hồ Xá lại trầm lặng nói: “Chúng ta đã đồng ý với hắn.” Không nói thì thôi, vừa nói, mấy tộc trưởng ở đây đều muốn thổ huyết.
Vương Mâu tức giận đến mức nhe răng nanh ra: “Tên đáng ghét, vô sỉ, hèn hạ.” Doanh An cũng ấn lên ngực mình, cảm thấy mình bị thương nặng hơn rồi. Thương thế vốn chưa tốt, giờ lại càng tổn thương.
Tên khốn kiếp đáng ghét, mình làm chuyện xấu, vì cái gì còn muốn kéo theo cả hắn ta?
Hắn ta cũng vậy, cứ nghe lời sư đệ như vậy sao?
Ma Lãnh Du khuôn mặt cũng sắp lộ ra mặt chim, răng ngà nghiến đến mức vang lên tiếng động: “Tiểu tử hèn hạ, nhân loại, đầu đáng ghét như vậy sao?”
Vương Mâu phẫn hận nói: “Sau này, tuyệt đối không thể dễ dàng tha cho hắn.”
“Thù này không báo, khó tiêu mối hận trong lòng.”
Tiểu Hồng vẫn có thái độ khinh thương.
Đám tiểu tử các ngươi mà là đối thủ của lão đại ta sao?
Đi gây chuyện với lão đại ta e là chán sống rồi?
Bạch Thước thản nhiên nói: “Muốn tìm hắn gây chuyện, thực lực của các ngươi đủ chưa?” “Yêu tộc, đã yếu đuối đến tình trạng như thế, tương lai, gặp phải nguy cơ như vậy còn trông cậy có người khác đến cứu vớt yêu tộc sao?”
“Cứ tiếp tục như bây giờ, yêu tộc, còn có tương lai sao?” “Hai thiên tài nhân tộc kia, yêu tộc này có ai có thể vượt lên sao?”
Âm thanh rất nhẹ, lại đỉnh tai nhức óc, khiến đám yêu tộc bắt đầu trầm mặc.
Tiểu Hồng đứng ra, ngữ khí cuồng vọng: “Các ngươi không phải đối thủ của lão đại ta, đợi một thời gian nữa, các ngươi, cũng không phải là đối thủ của ta.”
Đại Bạch cùng tiểu Bạch đứng sau lưng tiểu Hồng, bóng dáng ba người đột nhiên mang đến cho đám yêu tộc áp lực lớn lao.
Vương Mâu bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: “Chuyện ngày sau, ai biết được?”
“Thù này, ngày sau sẽ tìm hắn tính sổ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận